Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí

Chương 215: Vạch trần




Thượng Quan Tư Uyển lời vừa ra, bên dưới đám người lập tức sôi trào lên.
Bọn hắn bỏ một trăm lượng hoàng kim tới đây rốt cuộc là vì cái gì, không phải đa số chính là chiêm ngưỡng một cái Viên Nguyệt Kiếm sao?
Đây chính là danh kiếm hiệu ứng. Bọn hắn biết rõ mình không có khả năng mua, nhưng đi xem một chút mở rộng nhãn giới cũng không tệ a. Hơn nữa chưa chắc người mua đã có thể an toàn rời khỏi Túy Mộng Thành, đến lúc đó hươu chết về tay ai còn chưa chắc đây. 
Mọi người ai cũng ôm may mắn tâm lí a!
Thượng Quan Tư Uyển mỉm cười, nàng làm động tác im lặng, bên dưới đám người lập tức im lặng xuống.
Thượng Quan Tư Uyển lập tức nói:
“ Viên Nguyệt Kiếm ta không cần giới thiệu nhiều chắc mọi người cũng hiểu, thập đại danh kiếm trong sắc bén nhất bảo kiếm. Giá khởi điểm năm trăm vạn hoàng kim, kêu giá không thấp hơn một trăm vạn một lần”!
Nàng vừa nói xong, lập tức có người đáp lại:
Sáu trăm vạn!
Bảy trăm vạn!
Tám trăm!
Ta ra chín trăm vạn!
...
Tiếng gọi gia không ngừng vang lên, hầu hết người có tiền trong đám người hôm nay đều là vì đấu giá thứ này mà tới.
Chỉ có điều người ngoại lai không có được ngũ đại gia tộc ở đây lợi thế chính là bọn họ không tiện mang theo đại lượng hoàng kim mà thôi.
Đương nhiên cũng có thể tới tiền trang đổi hoàng kim thành ngân phiếu, nhưng mang trên người nhiều ngân phiếu như vậy vẫn có chút thấp thỏm a, sợ bị trộm mất a!
Triệu Vô Cực không vội kêu giá, hắn đang chờ các đại gia tộc tỏ thái độ!
Hùng gia ở phòng số một lập tức đánh tiếng:
“ Một ngàn ba trăm vạn lượng hoàng kim”!
Từ phòng số hai lập tức truyền tới một tiếng mỉa mai nói:
“ Hùng huynh, ngươi nghĩ số tiền đó đáng giá bảo kiếm sao? ta ra giá một ngàn năm trăm lượng vạn lượng hoàng kim”!
Phòng số ba cũng không chịu thua nói:
“ Hùng huynh, Tinh huynh góp vui ta cũng không thể ngồi xem rồi, một ngàn sáu trăm vạn lượng hoàng kim”!
Phòng khách quý số một Hùng gia chủ lập tức lên tiếng nói:
“ một ngàn bảy trăm vạn lượng, các vị cho Hùng mỗ một chút mặt mũi a”!
Triệu Vô Cực gật đầu, số tiền này đã sắp chạm tới đỉnh giá trong lòng hắn định vị cho Viên Nguyệt Kiếm rồi.
Hai đại thế gia lập tức im lặng, Kiến gia lại không có vẻ muốn tranh đoạt lần này bảo kiếm ý tứ, bọn hắn đã sớm mua đủ thứ mình muốn cũng bị Triệu Vô Cực âm một bả.
Vân gia cũng Thành gia cũng là tình huống tương tự, bọn hắn cũng không hề cùng Hùng gia cùng Tinh gia tranh bởi bọn hắn biết mình tranh không lại đám người này.
Thượng Quan Tư Uyển lúc này vui vẻ nói:
“ tiền bạc dễ kiếm, bảo kiếm khó tìm a các vị. Cơ hội này chỉ có một lần, đi qua thôn này liền không có tiệm này. Trên gia hồ tất cả bảo kiếm gần như đều đã có chủ, nếu không phải Viên Nguyệt Kiếm lưu lạc ra bên ngoài cũng không có được đấu giá hội ngày hôm nay a. Cơ hội không thể bỏ lỡ, còn ai muốn ra giá không”?
Nói xong nàng nhìn quanh một chút, nhưng Hùng gia ra giá đúng là làm cho người tuyệt vọng. Đại đa số người ở đây cũng muốn thử một chút đấu giá, nhưng bọn hắn mang tiền tới không đủ a, không ngờ Viên Nguyệt Kiếm được đám gia tộc ở Túy Mộng Thành truy cầu mạnh mẽ như vậy.
Thực ra cũng rất đơn giản một cái đạo lí, bọn hắn chính là ở Túy Mộng Thành địa đầu xà. Cường long không áp địa đầu xà đạo lí cũng không phải bỗng nhiên mà sinh, bọn hắn chỉ cần danh chính ngôn thuận không hề sợ không bảo vệ được bảo kiếm a!
Triệu Vô Cực thấy tình thế đã ổn định hắn mới bắt đầu ra giá:
“ Hai ngàn vạn lượng”!
Hắn lời vừa ra bên dưới đám người lập tức ồ lên, lại dám có người muốn vuốt râu hùm Hùng gia, hơn nữa đối phương ra tay cũng không hề đơn giản vừa ra chính là hơn ba trăm vạn lượng hoàng kim, con số này cũng đủ khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối!
Triệu Vô Cực cũng không lo thiếu tiền, tiền của hắn chính là đánh cướp tới, không tiêu cũng không biết làm gì, bởi vậy đem ra đấu giá bảo kiếm không áp lực chút nào.
Bởi vì ngày hôm nay đấu giá, trước đó hắn cũng đã phải đi qua tiền trang một lần mang toàn bộ vàng bạc châu báu đổi thành ngân phiếu như vậy mới tiện cho hắn đấu giá.
Triệu Vô Cực lời vừa ra, trên mặt Hùng gia gia chủ lập tức không có ánh sáng, hắn cảm giác tên ở phòng số tám vừa chuyển từ chọc gậy bánh xa Kiến gia qua chọc bản thân.
Phòng khách quý số tám nhắm vào Kiến gia ở đây mọi người đều thấy rõ ràng ràng, cũng không phải mọi người đều là người ngu, đấu giá hội thủ đoạn bọn hắn sớm đã quen thuộc.
Triệu Vô Cực khiến cho Kiến gia hôm nay mỗi món đều mất máu nhiều, ít thì ba mươi vạn nhiều thì lên tới sáu bảy mươi vạn đủ để Kiến gia ăn không ít đau khổ.
Nhưng đối phương từ đầu tới cuối đều không đấu giá cái gì đáng chú ý, xem ra chắc chắn là hướng Viên Nguyệt Kiếm mà tới, nếu thế bọn hắn có thể đấu lại không? Có nên tiếp tục đấu không?
Hùng gia gia chủ suy nghĩ một chút, hai ngàn vạn lượng hoàng kim đã là hắn lớn nhất sức chịu đựng nhiều hơn nữa hắn cũng cảm thấy không đáng.
Thế là phòng khách quý số một trong nhất thời im lặng xuống.
Triệu Vô Cực liếc mắt, quả nhiên đúng như hắn dự đoán, Hùng gia chính là cũng không có mang quá nhiều vốn lưu động như vậy, bọn hắn hẳn là đang đánh bàn tính ở trong thành chặn đánh bảo kiếm a.
Kiến gia phòng khách quý lúc này Kiến Trí đối với nhị trưởng lão lên tiếng:
“ gọi giá đi”!
Nhị trưởng lão nhíu mày nói:
“ chúng ta là chủ vật phẩm, tự kéo cao giá trị của vật phẩm đấu giá không hợp quy củ a”!
Kiến Trí cười lạnh nói:
“ chó má quy củ. Ta tin chắc Mân côi đấu giá hội cũng sẽ rất vui vẻ nhìn giá vật phẩm tăng lên. Bọn hắn ở trong đó cũng được hưởng lợi chứ không phải là ngồi không. Chỉ cần chúng ta không nói ra, bọn hắn không nói ra ai biết là chúng ta đấu giá bảo kiếm lần này”!
Nhị trưởng lão gật đầu, đây cũng là một cơ hội kiếm về một khoản!
Kiến Trí lại tiếp tục nói:
“ xem ra tên ở phòng số tám chính là vì bảo kiếm mà tới, không để hắn xuất thêm huyết chúng ta làm sao nuốt xuống cục tức nãy giờ được”!
Nãy giờ Triệu Vô Cực không ngừng chọc gậy bánh xe khiến Kiến gia tổn thất không ít tiền tài, hắn đây chính là muốn phản công.
Nhị trưởng lão lập tức đồng ý, hắn lên tiếng gọi hàng:
“ hai ngàn một trăm vạn”!
Triệu Vô Cực mỉm cười, hắn không tiếp tục ra giá mà là im lặng chờ xem bên dưới Mân côi đấu giá hội tiếp theo thái độ.
Thượng Quan Tư Uyển đứng trên đài có chút nhíu mày, nàng định nói cái gì nhưng lúc này bỗng nhiên có một cái người chủ sự đi ra nói nhỏ vào tai nàng một số thứ gì đó, Thượng Quan Tư Uyển lập tức gật đầu, ánh mắt trở nên bình thường trở lại.
Triệu Vô Cực mỉm cười, là thế sao?
Quả nhiên, Thượng Quan Tư Uyển lúc này lên tiếng hỏi:
“ hai ngàn một trăm vạn a các vị, bảo kiếm vô giá, không biết có ai còn ra giá cao hơn nữa không”?
Triệu Vô Cực lúc này dùng giọng khàn khàn lên tiếng nói:
“ ồ, Mân côi đấu giá hội chấp nhận Kiến gia đấu giá sao? Ta thấy bọn hắn mua không ít đồ, có đủ tiền không a”?
Triệu Vô Cực câu này vốn ý chính là ở vế thứ nhất, muốn hỏi xem Mân côi đấu giá hội chấp nhận bọn hắn đấu giá sao? 
Nếu chấp nhận, đây chính là tự mình phá quy củ vả mặt a!
Thực ra các đấu giá hội cũng không ít lần có người tự kéo lên của mình đấu giá vật phẩm, nhưng bọn hắn không nói, đấu giá hội không nói cũng không người biết được bên trong nội tình.
Nhưng Triệu Vô Cực lại biết a, hắn lại không sợ cả hai đám người này, không muốn bỏ qua cơ hội đả kích một chút!
Thượng Quan Tư Uyển vui vẻ nói:
“ ta nghĩ Kiến gia gia chủ đã ra giá hẳn là sẽ có đủ số tiền này”!
Triệu Vô Cực lại nói:
“ vậy là Mân côi đấu giá hội chấp nhận bọn hắn tham gia đấu giá? Ta nhớ không nhầm không phải là các ngươi có quy định người bán ra đồ vật không thể tự mình đấu giá sao? sao đến lúc này lại thay đổi quy tắc rồi”?
Lời hắn vừa ra bên dưới đám người lập tức ồn ào một mảnh:
“ cái gì? Lần này Viên Nguyệt Kiếm là Kiến gia bán ra? Ta không nghe nhầm a”! 
“ kiến gia từ lúc nào có được Viên Nguyệt Kiếm, bọn hắn không đi trân tàng mà lại bán đi, chẳng lẽ là cảm giác bản thân không đủ thực lực sở hữu cái này bảo kiếm sao”?
“ còn phải hỏi, chính là như thế a! Kiến gia tuy mãnh nhưng ở Túy Mộng Thành còn có mấy gia tộc mạnh hơn bọn hắn đây, giữ lại cũng không ích gì không bằng bán đi kiếm một bút lớn tài sản a”!
“ Mân côi đấu giá hội đây là muốn tự phá quy củ sao? Tại sao có thể để cho người bán lại tham gia đấu giá, phía sau có tấm màn đen, các ngươi giải thích thế nào”?
“ đúng vậy, Mân côi đấu giá hội không tuân quy củ, các ngươi muốn bị tẩy chay sao”?
“không giải thích rõ ràng đừng hòng chúng ta dễ dàng cho qua chuyện này”!
Đám người ở bên dưới lập tức ồn ào lên, bọn hắn một mảnh mắng lên âm thanh càng lúc càng lớn, khiến Thượng Quan Tư Uyển đứng trên đài cao có chút luống cuống không biết phải làm sao!
Nàng chỉ muốn tới cọ xát một điểm danh khí mà thôi a, sao lại xui xẻo gặp phải tình cảnh này a! Sợ rằng danh khí còn không cọ xát đi ra, hôm sau tiếng mắng cũng đã một mảnh!
Thượng Quan Tư Uyển thở dài, ngựa có thất đề, lần này nàng thất sách rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.