Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 76: Đăng thông báo




Đó là video ghi lại hoàn cảnh sống của đám người Chó 16 trước khi gặp được Phong Liên Trúc. Liên Minh thì nói với dân chúng rằng bọn họ đưa người phản tổ tới Sao Nguyên Thủy để họ có thể được tự do hơn. Nhưng thật ra nó cũng chẳng khác gì kiểu giam cầm họ ở mấy tinh cầu trong dự luật mới cả, chẳng qua dự luật mới có nói là sẽ phái người tới để báo cáo điều kiện sống của người phản tổ trên tinh cầu thôi, còn hồi trước là ném tới Sao Nguyên Thủy xong là kệ bố chúng nó.
Có không biết bao nhiêu người quan tâm tới quá trình bỏ phiếu công khai của dự luật mới, Liên Minh không thể tắt livestream cũng không thể tỏ vẻ quá cứng rắn với đám người Thằn Lằn trước mặt công chúng, thế nên bọn họ mới phải công khai đoạn video Thằn Lằn đưa này.
Dù hôm nay xem lại video lần nữa nhưng Phong Liên Trúc vẫn cảm thấy khó chịu.
Người dẫn đầu mọi người đi tìm thức ăn trong video là Chó 16, hắn quấn cái đuôi lên eo rồi trói chặt lấy nó bằng chút đỉnh quần áo. Lúc ấy thật ra hắn rất tự ti, dù đã thoát khỏi Liên Minh, hắn vẫn muốn giấu đi cái đuôi trong vô thức. 18 năm giáo dục của Liên Minh khiến hắn xem đó là một nỗi nhục.
Nhưng bây giờ thì khác. Có một lần Phong Liên Trúc nói vu vơ là chiếc đuôi trắng của hắn xõa tung ra trông đẹp lắm. Từ đó về sau, Chó 16 quen nếp để lộ cái đuôi luôn, lâu lâu lại lắc mấy cái, ngày càng dễ thương.
Mà trong video này, đuôi của Chó 16 gần như bị trụi lông hết trơn. Hắn chống người lên bằng một cái cây khô, mặt mày cực kỳ vất vả. Người phản tổ đi cuối đoàn ngã xuống, hắn chết vì vết thương bị nhiễm trùng. Người phản tổ kế bên liếc sang, lắc đầu với mọi người, trong mắt người nào cũng là cái vẻ "có khi nào người tiếp theo sẽ là mình không". Ngay cả sức lực để chôn bạn cũng không có, cả đám tiếp tục đi về phía trước với một tốc độ nhanh hơn. Nếu không rời nhanh, đàn động vật ăn xác thối sẽ đuổi tới, thế thì không biết có bao nhiêu người trong đám bọn họ sẽ mất mạng nữa.
Trong mắt của từng người phản tổ chẳng có chút cảm xúc nào, sống một cách cứng còng như máy móc.
Thằn Lằn thì nhớ rõ thằng nhóc tên Chó 16 nhưng ngu sao lại đổi thành Phong Lang kia. Trong ấn tượng của hắn, Phong Lang là một người luôn hăng hái, có kỹ năng lãnh đạo, tôn kính Phong Liên Trúc điên cuồng, tràn trề sức sống bảo mình phải thi đại học và cực kỳ mong chờ vào cuộc sống mới.
Thằn Lằn không ngờ là trước khi gặp được Phong Liên Trúc, Chó 16 cũng sống khổ sở như vậy. Ánh mắt của đám người Chó 16 không khác gì bản thân trong quá khứ cả.
Chiếu video xong, hắn nhìn thẳng vào những nhân viên Liên Minh ở đây và nói với một chất giọng không có chút cảm xúc nào: "Thật ra người phản tổ của võ đài dưới mặt đất bọn tôi là những trường hợp đặc biệt thôi, có rất nhiều người phản tổ bị lưu đày tới Sao Nguyên Thủy phải đối mặt với những tháng ngày như thế này đây. Nhưng nói đúng ra, đám người phản tổ đặc biệt như bọn tôi sống cũng không tệ cho lắm, ít nhất vẫn có cơm ăn, có quần áo để mặc chứ không bị chết vì vết thương bị nhiễm trùng, à lại còn có chút fan trên võ đài nữa chứ, mặc dù đám fan này không bình thường cho lắm."
Cả tòa án lặng thinh, dù hội viên nghị viện Liên Minh đảm nhiệm vụ này cũng không nói năng gì.
Đúng thật là họ không biết rõ lắm về điều kiện sống của người phản tổ trên Sao Nguyên Thủy, vì họ chưa từng tìm hiểu về chuyện đó.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chẳng ai mở mồm ra được hết.
Cái sừng trên đầu Độc Giác hơi sáng lên, hắn nói với giọng chứa đầy hàm xúc: "Liên Minh định cho chúng tôi một tinh cầu và để chúng tôi sống trên đó để lặp lại quá trình này à? Hay mấy người tưởng cho bọn tôi ăn uống và mặc đồ ấm thêm chút là chúng tôi sẽ sống tốt hơn hả?"
Đông đảo người phản tổ chưa trưởng thành của viện mồ côi nhìn Độc Giác không chớp mắt và nghe hắn nói tiếp: "Mấy người cảm thấy bọn tôi không có cảm xúc, không cần danh dự, không cần được coi trọng, chỉ cần đút no bọn tôi giống như đang nuôi súc vật là được chứ gì?"
Lời nói này của hắn nghe nơi nặng nề. Theo lý thuyết, nhân viên ở đây phải tìm cách không cho họ nói tiếp nữa. Nhưng Độc Giác đang lặng lẽ truyền ra cảm xúc của mình bằng chiếc sừng có khả năng khiến người khác đồng cảm, nhiều người cảm nhận được sự đau khổ của hắn nên mới để hắn nói tiếp trên livestream.
"Quá khứ của chúng tôi thì không thể sửa lại được nữa, nhưng còn tương lai, tôi hi vọng những đứa nhỏ bây giờ còn sống ở viện mồ côi và 3% những đứa sắp chào đời sẽ không phải trải qua những ngày tháng như thế." Độc Giác rưng rưng nói ra lời thoại đã học thuộc lòng không biết bao nhiêu lần, "Quan chức Liên Minh đã từng thống kế xem cho đến thời điểm bây giờ có bao nhiêu người phản tổ bị lưu đày tới Sao Nguyên Thủy vẫn còn tồn tại hay chưa? Tôi có thể nói rõ với mọi người là chẳng còn mấy móng đâu. Người đang xem livestream, những ai từng có con hoặc anh em là người phản tổ, những ai có lẽ từng đã nuôi lớn một người phản tổ, mọi người bằng lòng để họ tiếp tục trải qua những ngày tháng như vậy trong tương lai sao?"
Bên dưới video livestream xuất hiện những bình luận "không muốn" nhiều không đếm xuể.
Hội viên hội nghị cuối cùng cũng mở miệng: "Vậy mấy cậu có yêu cầu gì với dự luật mới, nếu muốn sống bình thường ở Liên Minh, chúng ta cũng có thể bàn bạc với nhau, cứ nói ra suy nghĩ của mấy cậu đi."
"Sống bình thường ở Liên Minh? Ha ha ha ha ha!" Thằn Lằn đen mặt cười bằng cái giọng của Tên Hề hồi trước, "Mấy người từng thấy dáng vẻ của tôi chưa?"
Hắn giơ ngón tay lên mặt rồi dùng sức xé một miếng vảy xuống. Mấy tên cảnh vệ đứng xung quanh sợ mất hồn, vội nhào tới cản không cho Thằn Lằn tự làm hại bản thân nhưng hắn lại linh hoạt tránh khỏi. Thằn Lằn ngồi xổm trên bàn, vẫy đuôi to nói: "Dáng vẻ của tôi, ánh mắt của những kẻ xung quanh và tất cả âm thanh bên cạnh tôi đều đang nói với tôi rằng tôi và mấy người không giống nhau, tôi... là một con quái vật mà ha ha ha ha!"
Hắn cười, cười như sắp khóc tới nơi.
"Tôi từng cho rằng kẻ không có vảy mới là người bình thường, thế nên tôi trốn trong nhà tắm bứt từng miếng vảy xuống, máu me cứ chảy theo nước vòi sen xuống cống thoát nước. Tôi tưởng làm vậy mình sẽ biến thành người, nhưng chỉ mấy hôm sau, vảy mới vẫn mọc ra, cả người tôi toàn là vảy thôi." Thằn Lằn chĩa ngay đôi con ngươi đứng thẳng của mình với màn hình.
Độc Giác túm hắn ngồi lại và diễn tiếp vai phản diện: "Thành thật xin lỗi, hắn kích động quá mức, làm mọi người sợ rồi. Hồi nãy vị này hỏi bọn tôi suy nghĩ xem mình muốn gì, điều tôi có thể nghĩ tới là một quốc gia độc lập, nơi đó ai cũng là người phản tổ, lần nào gặp nhau cũng chỉ nói về những điều thông thường như "Cậu là người phản tổ loài gì vậy?", "Trời ơi, đuôi của anh mạnh ghê đó, chẳng giống cái của tôi gì hết, nó vô dụng thấy ớn luôn", "Sao vậy được, tôi thích đuôi lông xù hơn, trông tuyệt lắm", "Thật ra tôi ước gì có được bộ vảy như vầy lắm nè, lực phòng ngự cao quá trời", "Thôi bỏ đi, cậu ta còn phải ngủ đông lúc trời lạnh nữa mà, da lông mới tốt chứ", không ai kỳ thị nhau, mọi người có thể tự do thảo luận đặc điểm trên cơ thể người phản tổ, không cần cảm thấy tự tin mà phải giấu chúng đi. Liên Minh có thể cho bọn tôi một cuộc sống như vậy à?"
Hắn miêu tả ra một cảnh tượng quá mức tốt đẹp, cha mẹ có nuôi con là người phản tổ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu con mình có thể sống ở một đất nước như vậy thì tốt rồi. Gia đình có vợ đang mang thai cũng nghĩ theo hướng đó. Khỏi cần phải nhắc tới tất cả người phản tổ trong viện mồ côi đang xem livestream, có vài đứa bé đã lặng lẽ rơi nước mắt rồi.
Chỉ có người phản tổ mới biết được nỗi đau của mình mà thôi. Nếu không xẻ ngực và để lộ vết thương đang đẫm máu như đám người Thằn Lằn, chắc sẽ không ai biết được họ cảm thấy đau đớn tới cỡ nào đâu.
Thằn Lằn và những người phản tổ khác cũng phải có tinh thần can đảm lớn lao lắm có thể đứng trên tòa án và nói hộ tiếng lòng của mọi người cho cả Liên Minh nghe.
Dường như vết thương trong lòng của họ cũng dần khôi phục khi những lời này được kể ra.
Tựa như những chiếc xương đã bị gãy và tạo thành tật từ nhiều năm trước, nếu muốn hồi phục thì phải chịu đau để bẻ gãy một lần nữa rồi chờ nó dài ra lại. Có vài vết thương, nếu không vạch trần vết sẹo và xẻo đi miếng thịt thối thì mãi mãi cũng không khỏi hẳn được.
"Bọn tôi không cần Liên Minh phải làm gì cả," Độc Giác nói, "Người phản tổ được quyền tự do, bọn tôi không phải quái vật mà cũng chẳng phải phế liệu. Bọn tôi muốn tạo ra hạnh phúc bằng chính đôi tay của mình. Hôm nay, tôi không muốn thảo luận xem phải thay đổi <Luật Bảo Vệ Người Phản Tổ> như thế nào để nó có thể trở nên tốt nhất. Tôi muốn nói rằng bản thân dự luật này không cần phải tồn tại đâu. Người phản tổ đứng trên cương vị bị bảo vệ đã là một loại bất bình đẳng rồi. Bọn tôi hi vọng có thể thành lập một quốc gia thuộc về mình và khám phá ưu thế của người phản tổ, để rồi đến một ngày nào đó, chúng tôi có thể sánh bước bên cạnh Liên Minh ạ."
"Sao có thể làm vậy được!" Nghị viên nói ngay.
"Nếu không thể thì có nghĩa là mấy người không thể cho bọn tôi thứ bọn tôi muốn rồi." Thằn Lằn nói một cách nặng nề, "Không thể cho thì bọn tôi phải tự tạo ra vậy."
"Đủ rồi, hội nghị hôm nay xin được tạm dừng, ngày khác bàn lại! Mời bọn họ xuống đi!" Nghị viên đè cơn giận nói.
Bảo là "mời" nhưng thật ra là ép buộc.
Đám người Thằn Lằn không hề phản kháng. Họ biết, buổi livestream hôm nay đã gieo rắc một ngòi lửa trong lòng không biết bao nhiêu người phản tổ rồi.
Họ nói như vậy là để người phản tổ ở Liên Minh biết rằng ngoài lựa chọn bị giới hạn và bảo vệ bởi Liên Minh ra, họ vẫn còn một khả năng khác.
Có lẽ sẽ rất khó khăn, có lẽ sẽ cách rất xa, nhưng đây là thứ mà người phản tổ tạo ra bằng từng bước chân của mình.
Nhìn thấy buổi livestream bị ngắt ngang, Phong Liên Trúc biết mình phải nghĩ ra biện pháp để rời khỏi Viện Khoa Học.
Trong khi trên mạng đang xôn xao dữ dội vì chuyện của người phản tổ, Phong Viễn Tư, một tài năng hiếm thấy của Liên Minh, lại đăng một thông báo mới trong không gian cá nhân khiến Liên Minh thảo luận ồn ào.
Tài khoản Phong Viễn Tư viết như thế này ——
[Xem xong buổi livestream hôm nay, tôi cảm thấy rất phức tạp trong lòng vì tôi cũng là một người phản tổ, điều khác biệt duy nhất đó là tôi là một người phản tổ hệ thực vật. Theo cách đặt tên người phản tổ của Liên Minh, tên của tôi là Trúc 01 mới đúng. Tôi có thể học và sống một cách bình thường là vì tôi rất may mắn khi được sinh ra ở một tinh cầu xa xôi. Sau khi biết tôi là người phản tổ, cha mẹ tôi đút lót cho bác sĩ để hắn giấu giếm chuyện này rồi mang tôi về nhà nuôi nấng. Suốt nhiều năm qua, tôi luôn giấu nhẹm đi thân phận người phản tổ của mình, thậm chí còn chẳng dám đi học tiểu học vì sợ người ta sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của mình nữa.
Tôi luôn học lén tới năm 18 tuổi mới dám học trên mạng, lại sợ thân phận sẽ bị lộ nếu phải ở lại ký túc xá khi học đại học nên mới chọn thi vào trường Đại học Thể dục Thể Thao Liên Minh, tôi muốn tốt nghiệp ngay lúc khai giảng luôn.
May mắn là tôi đã trúng tuyển vào Viện Khoa Học Liên Minh, trở thành một thực tập sinh và cũng nghiên cứu ra một loài cây có thể hỗ trợ về vấn đề rụng tóc trong vòng một tháng ở đó. Thật ra đó cũng nhờ vào thân phận người phản tổ của tôi đấy, tôi có hiểu biết rất rõ về cây trúc, có thể nghe được tiếng nói của chúng nên mới bớt được rất nhiều bước.
Tôi luôn giấu giếm thân phận của mình, ngoài sợ bị đưa tới Sao Nguyên Thủy ra cũng là vì sự tự ti trong lòng, tôi cảm thấy mình là một con quái vật. Nhưng lúc xem được buổi livestream hôm nay, tôi mới biết thì ra mình rất bình thường, rất xuất sắc, không phải một con quái vật biến dị phải che giấu cánh tay của mình bằng một làn da mô phỏng sinh học. Tôi hi vọng bản thân có thể sống ở đất nước mà Độc Giác đã miêu tả. Dù cái giá phải trả suốt cả cuộc đời là trở thành người xây đắp nền tảng cho tương lai của tất cả người phản tổ đi chăng nữa, tôi cũng cam tâm tình nguyện.]
Bên dưới thông báo là một bức ảnh, đôi tay của Phong Liên Trúc thật ra là hai cành trúc, ngón tay là lá cây, đó giờ cậu luôn đeo một làn da mô phỏng trên tay để không bị ai phát hiện.
Đương nhiên đây là đồ giả, nhưng sau khi nhìn thấy thông báo như thế, Liên Minh nhất định sẽ mang cậu ra khỏi Viện Khoa Học, chắc sẽ nhốt chung vào chỗ của tất cả người phản tổ kia luôn. Nếu vậy, cậu sẽ có thể rời khỏi Viện Khoa Học một cách chính đáng và cắt đứt mối quan hệ với thân phận kẻ ám sát của đế quốc.
Dù Liên Minh có tra ra những thứ mà đế quốc đã làm giả giúp cậu, họ cũng chỉ cho rằng cậu làm giả vì muốn che giấu thân phận người phản tổ thôi chứ khó truy đến cùng lắm.
Nhưng có lẽ lời tự thuật của một thủ khoa đại học sẽ khiến cả Liên Minh phải bàn luận ôm xồm rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Rồng béo: Chơi cầu trượt nhàm chán quá à, ngắm đồng vàng riết rồi không thấy thích nữa, chừng nào A Trúc mới tới đón ta vậy, ta ngoan lắm nè, ta không hề kéo mấy người chơi tới Núi Đồng Vàng để chơi với ta đâu nghen.
Kiếm Chỉ Trời Cao: Được thôi, ít nhất là Lăng Vân Cửu Tiêu cũng bị túm tới, cứ xem Núi Đồng Vàng là công viên trò chơi mà quậy đại thôi _(:3∠)_
Lăng Vân Cửu Tiêu: Chơi cái kiểu tôi có thể nhào xuống điện ngục luôn đó hả? 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.