Hệ Thống Đang Cộng Hưởng

Chương 48: Quá trình kiểm tra




Sau khi gọi nhóc rồng vàng đang ngủ ngon lành dậy, họ cần phải lên đường đi tới trung tâm thi.
Hiển nhiên rồng béo còn buồn ngủ không muốn rời giường, thoáng rớt quá nhiều vảy và còn tức dữ dội tới vậy cũng hao rất nhiều năng lượng, anh cần phải bổ sung giấc ngủ.
Anh chạy "lạch bạch" tới một góc, lấy một chiếc hộp ra đưa cho Phong Liên Trúc và cũng đưa cả quyền điều khiển phi thuyền Kirates cho cậu luôn.
Phong Liên Trúc nhớ rõ chiếc hộp này, cậu thấy trong video là rồng béo rụng vảy xong sẽ đặt chúng vào trong này.
Cậu mở hộp ra, ngoài một đống vảy nhỏ, bên trong còn có ba miếng vảy cực bự, kết cấu sắc bén và cứng rắn khác hẳn mấy miếng nhỏ. Phong Liên Trúc cầm một miếng vảy bự lên, vừa đụng tới nó mà đầu ngón tay đã bị cứa và chảy máu.
Cậu vội buông miếng vảy ra, nhìn ngón tay đang chảy máu của mình trong sự khó hiểu.
Miếng vảy này hoàn toàn khác với cái mà rồng béo từng cho cậu.
[Đây là vảy của rồng trưởng thành, chỉ có ba miếng thôi, chúng được để lại nhằm bảo vệ mạng sống cho rồng non.]
Hệ thống giải thích.
Sau khi giá trị thân thiện với rồng béo tăng lên, hệ thống cũng mở ra nhiều quyền hạn với cậu.
[Đầu rồng có trung tâm điều khiển chiến giáp của Kirates, ngài cứ đặt vảy của Pang Kirates vào trong đó, nhập mệnh lệnh thì sẽ khởi động được phi thuyền thôi. Nhưng uy lực của nó nhỏ hơn vảy trưởng thành, chỉ được dùng để chuyển dời trong tinh tế thôi chứ không thể chiến đấu lâu đâu.]
Thì ra là thế.
Phong Liên Trúc lấy hai miếng vảy của rồng béo ra rồi giấu chiếc hộp lại thật kỹ. Rồng béo cũng cho cậu thấy thứ này thì quả thật đã tin tưởng cậu quá chừng rồi.
Phong Liên Trúc đi vào trung tâm điều khiểu với một nhóc rồng vàng đang nằm ngủ chết trên vai, nhìn thấy cái khe để đút vảy vào trên rãnh năng lượng, cậu để vảy vô rồi khởi động chiếc phi thuyền.
Ra-đa của loài người không thể quét được phi thuyền của Kirates, nó trở thành một chiếc thuyền ma giữa tinh tế.
Phong Liên Trúc không cần một chiếc phi thuyền lớn như vầy đâu. Cậu thử điều chỉnh mệnh lệnh, phi thuyền màu đen dần thu nhỏ và biến thành một chiến hạm loại nhỏ nhanh chóng vọt khỏi tầng khí quyển của Sao Nguyên Thủy.
Đây cũng là lần đầu tiên Phong Liên Trúc bay vào tinh tế. Cậu nhìn ra ngoài thông qua một thứ nghe nói là đôi mắt của Kirates, một bên là bóng tối, một bên là mặt trời đang tỏa ra năng lượng ánh sáng và nhiệt khổng lồ.
Thì ra đây là vũ trụ.
Thế giới của Phong Liên Trúc chỉ có Ngao Du Thái Hư, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vũ trụ mênh mông vô tận. Hồi trước, cậu còn tưởng rằng bản thân Kirates đã là một chủng tộc bự đến mức khó thể tưởng tượng nổi rồi. Nhưng sau khi bay vào bầu trời sao, cậu mới hiểu là chủng tộc Kiraes này chỉ là một đám rồng nhỏ nếu đem so với vũ trụ mà thôi.
Rõ ràng là tốc độ của phi thuyền đã nhanh như vậy rồi nhưng có lẽ khoảng cách giữa các tinh cầu với nhau quá, dường như cậu không cảm giác được phi thuyền đang di chuyển. Lúc còn ở trên Sao Nguyên Thủy, tốc độ của chiến giáp quá nhanh, cây cối ở bên ngoài sẽ nhanh chóng tụt lại phía sau. Nhưng vũ trụ thì khác, họ bay suốt hơn nửa ngày mà có vẻ như vẫn đang lượn vòng tại chỗ.
Lấy một ngón tay vuốt nhẹ nhóc rồng vàng đang ngủ trên vai, lúc này Phong Liên Trúc không còn cảm thấy rồng béo bự chảng nữa.
Sau khi tầm quan sát đổi từ tinh cầu thành vũ trụ, có vẻ sự chênh lệch về mặt hình thể giữa cậu và rồng béo không còn rõ rệt như trước nữa.
Phi thuyền bay tới địa điểm thi gần nhất trong vòng sáu tiếng đồng hồ. Khi tiến vào tầng khí quyển, hệ thống tự rà quét của tinh cầu này vẫn chưa phát hiện có phi thuyền đang xâm lấn, thế là trước khi hạ cánh, Phong Liên Trúc tốn 100 điểm để đổi lấy bản đồ phân bố dân cư của tinh cầu này từ hệ thống và chọn một sa mạc ít người sinh sống để đáp xuống. Sau đó, cậu lại sử dụng thêm 100 điểm để thu nhỏ phi thuyền và bỏ nó vào trong túi gấm vàng hoe, điều kiện là 100 điểm/giờ.
Tiền cần dùng chỗ nào thì cứ dùng chỗ đó, dù cậu không xài, Pang Kirates cũng sẽ đi mượn thôi. Phong Liên Trúc quyết định không để bản thân chịu khổ và cứ sống như một cây trúc có tiền vậy thôi.
Rung lắc để rồng béo tỉnh dậy rồi đổi skin Phong húi cua cho anh xong, hai người mới mới lái chiếc phi thuyền loại nhỏ được để sẵn trong phi thuyền của Kirates tới địa điểm thi, rồng béo vẫn đang ngủ.
Phong Liên Trúc tới hơi sớm, cậu cầm chứng minh thư của đế quốc mà hải tặc tinh tế đã làm giả cho mình cũng như giấy chứng nhận được phép thi có đóng dấu, ôm "ông chú" đang ngủ đến chảy nước miếng của mình và gặp được cô giáo Jenny đang đợi cậu ở phòng chờ thi.
Cô Jenny ngoài đời thực còn đẹp hơn nhiều so với trên mạng tinh tế, dường như cô cố ý giả dạng trên đó vậy, bây giờ cô lại mặc áo tây váy ôm và giày cao gót đàng hoàng, tóc tai sạch sẽ tươm tất, trên mặt là một nụ cười tươi tắn và hoàn mỹ. Sau khi thấy được Phong Liên Trúc, nụ cười trên mặt cứng lại.
"Chào cô ạ." Phong Liên Trúc lễ phép hỏi thăm rồi đặt chú lên ghế. Phong húi cua gãi gãi các nơi, sờ tới cái bàn thì đầu gối lên cánh tay và lại ngủ tiếp.
"Chào bạn học Phong, vị này là chú con, Phong Liên Trúc tiên sinh đây hả?" Cô Jenny tìm lại vẻ mặt của mình sau một lúc lâu rồi nhìn về phía người chú Phong Liên Trúc đang ngủ như chết trên bàn.
"Vâng ạ." Thiếu niên Phong Viễn Tư học tiểu học năm mười tám tuổi gật đầu.
Cậu lắc người Phong húi cua, anh qua quýt tóm lấy tay cậu rồi vẫn ngủ như cũ.
"Trông ngài ấy rất mệt đó," cô Jenny cười gượng nói, "Kiểu tóc cũng trở nên...... thoải mái và mát mẻ luôn nhỉ."
Vì thế giới tinh tế có rất nhiều tinh cầu nên chủng tộc cũng không ít, ngoài những trường hợp làm việc chính quy, mọi người mặc gì cũng được, chỉ cần đúng dịp là được.
Ví dụ như bạn học Phong Viễn Tư mặc áo choàng xanh cổ xưa này thì không thành vấn đề, chú Phong Liên Trúc mặc áo vàng không tay cùng với quần ngắn cũng không có gì bất thường cả.
Kiểu tóc dựa theo tập tục của các chủng tộc cũng được tôn trọng, dài cũng được, ngắn cũng chẳng sao, đầu trọc hay không là quyền của bạn.
Chỉ là người chú trước mắt này chênh lệch quá lớn so với lúc ở trên mạng tinh tế, cô Jenny nhất thời không chấp nhận nổi. Trước đây, cô còn cảm thấy Phong Liên Trúc vừa đẹp trai vừa cầu tiến lại có khí chất nên hôm nay mới cố tình trang điểm và chuẩn bị đi làm giám thị với một sức sống tuyệt vời nhất. Nhưng Phong Liên Trúc trên mạng và ngoài đời lại là hai người khác nhau!
Phong Liên Trúc nói với một vẻ mặt vô cảm: "Hình tượng trên mạng và ngoài đời khác nhau cũng bình thường thôi ạ."
"Nói vậy cũng đúng, nhưng kỳ thi tốt nghiệp của con cũng bao gồm cả giáo dục gia đình nữa, bọn cô phải hỏi thăm người giám hộ của con. Chỗ cô có cà phê đây, ngài ấy có muốn uống một ly để lấy lại tinh thần không?" Cô Jenny hỏi.
"Tạm thời không cần đâu ạ," Phong Liên Trúc nói, "Cô giáo, tôi có thể ngồi phỏng vấn chung với chú không vậy? Tôi đã trưởng thành rồi, hơn nữa chú cũng mới nhận nuôi tôi thôi, ngài ấy còn chưa biết rõ về rất nhiều chuyện trước đây của tôi ạ."
"Về điều này...... cô có thể xin phép lãnh đạo nhà trường nhé." Cô giáo Jenny hơi do dự rồi nói.
Đợi một lát sau, Phong Liên Trúc phải bắt đầu kỳ thi tốt nghiệp, bài thi chỉ có một tờ giấy, nhưng cả năm môn đều nằm thù lù trên bài thi, số lượng câu hỏi cực nhiều, thời gian thi là ba tiếng.
Giáo viên trí tuệ nhân tạo số 1167 này tự tạo ra mấy câu hỏi dành riêng cho Phong Liên Trúc. Sau khi được hệ thống giảng dạy kiểm tra và đánh giá, nhà trường cho rằng nếu được 90 điểm trở lên, bạn học Phong có thể trực tiếp nhảy lên lớp 9, nếu được 100 điểm... thì vẫn phải học lớp 9 bởi vì mấy môn mới ví dụ như <Địa lý Tinh tế>, <Lịch sử Tinh tế>, <Vật lý Sơ cấp>, <Hóa học Sơ cấp> vẫn đang chờ đón cậu.
Phong Liên Trúc trả lời câu hỏi rất nhanh, vì có thầy giáo trí năng và camera giám sát nên không cần giám thị thật, còn cô Jenny đứng chờ ngay ngoài cửa. Chờ Phong Liên Trúc nộp bài thi xong, hội đồng chấm thi bao gồm cô, chủ nhiệm giáo dục, chủ nhiệm lớp và giáo viên tâm lý sẽ bắt đầu kiểm tra tư tưởng đạo đức của Phong Liên Trúc.
Người chú Phong Liên Trúc vẫn luôn ngủ trong phòng học, dù bị đập cũng chẳng tỉnh nổi, ai ngờ cháu trai Phong Viễn Tư vừa đi vào phòng thi, Phong Liên Trúc húi cua tỉnh dậy ngay, mũi giật giật, trừng mắt tìm kiếm khắp nơi.
Cô giáo Jenny vội sửa lại mái tóc rồi đi tới nói: "Phong tiên sinh, chào ngài, cháu trai của ngài đã đi vào phòng thi rồi ạ. Chờ khi cậu ấy thi viết xong, chúng ta sẽ có thể bắt đầu cuộc phỏng vấn nhé."
Phong húi cua quan sát cô Jenny từ trên xuống dưới, đôi mắt không hề chứa chút cảm tình lướt qua khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chữ S cùng đôi chân dài thẳng tắp của cô. Sau đó anh hờ hững quay mặt đi, chạy tới trước cửa phòng thi, hửi hửi cánh cửa cách ly bằng kim loại rồi đứng tựa lên đó với một vẻ mặt vô cảm.
Cô giáo Jenny: "......"
Anh chú này đúng là hơi lạnh lùng rồi, cơ mà trong mắt....... chẳng có chút cảm tình gì thật luôn hả? Cô Jenny cảm thấy vừa nãy Phong tiên sinh nhìn mình một cách hời hợt như đang nhìn một bộ bàn ghế vậy đó.
Có vài lần Phong húi cua muốn vọt vào trong phòng thi, cũng may anh kịp thời nhớ tới lời nói của Phong Liên Trúc rồi nhịn lại dữ dội.
Cô Jenny cũng muốn tìm hiểu biểu hiện thường ngày của bạn học Phong nhân cơ hội này, thế là cô nói: "Phong tiên sinh, trông ngài rất mệt đó, gần đây ngài bận nhiều việc phải không ạ? Nhưng cũng nhờ có ngài nên bạn học Phong Viễn Tư mới có được quyền lợi để học tập, trước đây cha mẹ bỏ bê cậu ấy lắm đó ạ."
"Cha mẹ?" Hàng lông mày cứng thẳng của Phong húi cua nhăn lại, anh nhìn về phía cô giáo Jenny.
"Ngài chưa đọc bài văn cậu ấy viết sao ạ?" Cô Jenny hỏi.
Cô được dịp mượn cơ hội này để đưa ra những câu hỏi về mảng giáo dục gia đình của bạn học Phong và kéo bài văn bạn học Phong đã viết trong trí não ra cho Phong húi cua xem.
Từ nhỏ, Pang Kirates đã có khả năng học ngôn ngữ cực đỉnh, trong phần trí nhớ kế thừa từ huyết thống có mấy chục ngôn ngữ. Ở Tinh hệ Xanh Thẳm, dù là tinh cầu hẻo lánh nhất, Pang Kirates cũng không phải đối mặt với vấn đề bất đồng ngôn ngữ, anh còn có thể hiểu được ý của bọn động vật bằng một tiếng rống của chúng nữa cơ.
Ngoài <Ngao Du Thái Hư> ra, rồng béo sẽ không có bất cứ vấn đề gì về mặt giao lưu cả.
Cũng đúng là vì anh có một tài năng ngôn ngữ cực đỉnh nên mới có thể học được chút tiếng Trung mà chẳng cần thầy dạy hiểu. Lần này trở về game, rồng béo định kiên nhẫn chăm chỉ học tiếng Trung, sau này lúc trò chuyện với Phong Liên Trúc thì sẽ dùng ngôn ngữ của cậu để dọa cậu nhảy dựng lên luôn.
Đọc bài văn bằng ngôn ngữ đế quốc của bạn học Phong không phải là một việc khó, rồng béo xem <Lý tưởng của tôi> xong rồi hài lòng gật đầu.
Phong húi cua đọc đi đọc lại 300 từ trong bài văn <Người bạn tốt nhất của tôi> suốt mấy lần, thấy lúc đầu Phong Liên Trúc viết là cậu cũng không thích mình cho lắm thì tức đến nỗi xém nữa lỗ mũi đã bốc khói, song lại thấy cậu kể mình là người bạn đáng phải có, anh mỉm cười rất vừa lòng.
Chỉ một bài văn này mà Phong húi cua cứ đọc mãi tới gần một tiếng trời, như thể muốn khắc sâu 300 từ này vào lòng vậy đó.
"In, cái này, ra, cho ta." Pang Kirates chỉ lên bài văn này.
"À, được ạ, không thành vấn đề, phòng kế bên có máy in ạ." Cô Jenny lộ ra một vẻ mặt nghi ngờ, vì sao Phong tiên sinh lại coi trọng bài văn này đến vậy nhỉ?
"Thôi bỏ đi," Phong húi cua đổi ý, "Ta về khắc lên đồng vàng, mỗi đồng vàng một chữ, sắp ngay ngắn chắc cũng đủ một chiếc giường cho nó mượn để ngủ rồi."
Trọng điểm là cho mượn chứ không phải cho luôn.
Cô giáo Jenny: "......"
Không phải hồi trước Phong tiên sinh còn buồn rầu vì tiền học phí 100,000 à? Sao bây giờ lại có nhiều đồng vàng để xếp giường như vậy chứ? Chắc đang khoác lác thôi!
Vất vả lắm mới xem xong bài văn này, tiếp theo vẫn còn ba bài về cha, mẹ và một mẩu chuyện nhỏ, cô Jenny thấy mũi của Phong tiên sinh bốc lửa thiệt luôn, ngài ấy đang bốc lửa kìa trời!
Ngay lúc Phong húi cua sắp bị chọc giận đến nỗi nổ mạnh, Phong Liên Trúc cũng nộp xong bài thi và đang đi ra khỏi phòng thi. Thấy rồng béo đứng trước cửa với hai lỗ mũi phà lửa, cậu nói giọng bất ngờ: "Chú tỉnh rồi hả?"
Phong húi cua nhìn Phong Liên Trúc đi ra thì chỉ ngay vào bài văn <Một mẩu chuyện nhỏ xung quanh tôi> và nói: "Chú sẽ giết tên này cho con!"
Cô giáo Jenny: "......"
Tác giả có lời muốn nói:
Cô giáo Jenny: Á, có yêu quái hả? Mình phải báo nguy, hai chú cháu nhà này có tiền án giết người nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.