Hệ Thống Cướp Đoạt Khí Vận: Nhân Vật Phụ Phản Công

Chương 23: Mối Thù Diệt Tộc






Trời đã ngả về đêm, tại thảo nguyên, người ta hiếm khi di chuyển vào buổi tối, bởi lúc này là lúc mà đàn sói sẽ thường xuyên đi săn mồi.
Tiếng sói tru vang vẳng từ xa, nghe vang vọng, song lại không thể che đậy đi tiếng lao vun vút của mũi tên bắn ra từ dây cung.
Một bóng người lao đi điên cuồng, đuổi theo từ phía sau là một bóng đen đeo khăn che kín mặt.
Nhìn kỹ người đang chạy phía trước, không phải Lý Thừa Ngân thì còn ai.
Lý Thừa Ngân cắn chặt răng, hắn càng cố gắng lao nhanh, kẻ đuổi theo đằng sau lại càng kiên quyết không bỏ.
Mặc dù đã khéo léo né tránh, nhưng vẫn có một vài mũi tên từ đằng sau bắn tới đã làm bị thương hắn.
Mũi tên lao nhanh vô cùng, lại lần nữa phóng tới.
“Chết tiệt!”
Mặt Lý Thừa Ngân đỏ rần, hắn cố hết sức rê ngựa sang bên nhưng không được.
Lần này mũi tên không còn nhắm vào hắn nữa, mà đích đến của mũi tên lại là ngựa của hắn.
Phập!!
Tiếng mũi tên xuyên qua da thịt đặc biệt chói tai, mặt hắn trở nên trắng bệch.
Ngựa hí lên điên cuồng rồi ngã nhoài xuống đất, hắn bị hất văng vào bụi cỏ, người ngợm trở nên nhơ nhuốc.
Lý Thừa Ngân định thần lại, nhìn sang, bóng đen che mặt đang từ từ đi ngựa tiến tới, tên kia chầm chậm rút đao ra khỏi vỏ, lưỡi đao được giơ lên cao, sáng bóng phản chiếu ánh trăng.
“Biểu ca, huynh đã chiến thắng rồi, huynh còn muốn phải giết ta sao?”

Bóng đen kia không nói gì, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm Lý Thừa Ngân, ngựa dưới chân vẫn dần tiến tới, không có ý định dừng lại.
Mặc dù đối diện với nghịch cảnh, Lý Thừa Ngân vẫn không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn cười cười.
“Huynh nghĩ che mặt là ta sẽ không nhận ra sao? Buồn cười, huynh vẫn sử dụng cây cung lúc nãy thi đấu đấy, thật giấu đầu lòi đuôi.”
Lúc này bóng đen dừng lại đôi chút, mắt nheo lại.
“Sao hả? Sao huynh không nói gì?”
Lý Thừa Ngân nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt.
Thế nhưng hắn không ngờ được là lúc này bóng đen không những không nói gì, mà còn bất chợt tăng tốc lao tới.
Lưỡi đao chém tới với tốc độ ánh sáng không sao bì kịp, nhưng với bản năng khi phải đối mặt với sinh tử cùng với phản xạ tuyệt vời, Lý Thừa Ngân ngả người một cách đáng ngạc nhiên né được phát đao lấy mạng ấy, dù thế lưỡi đao vẫn để lại một vết chém sâu hoăm hoắm nơi ngực, máu chảy đỏ lòm cả áo bào.
Chưa kịp định thần, kẻ kia vẫn không buông tha mà lại tiếp tục vung đao.
Đương lúc nguy hiểm cận kề cái chết, từ nơi đâu bỗng một cây phi đao lao tới.
Bóng đen không thể không ngừng lại né tránh cây phi đao.
Bóng đen liếc mắt nhìn sang, biết đang có người tiến tới, quay lại nhìn về phía Lý Thừa Ngân, ánh mắt vốn vô cảm lúc này trở nên đặc biệt dữ tợn, hắn lấy hai tay cầm chắt lấy thanh đao, lao mình xuống ngựa, vung đao chém mạnh về phía Lý Thừa Ngân, kiên quyết giết cho bằng được.
Sắp đối mặt với cái chết, Lý Thừa Ngân lúc này cũng đã phải sợ hãi.
Hắn nhắm chặt mắt.
Keng!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Mở mắt ra, một bả vai đứng trước mặt che chắn cho hắn, tay đang cầm kiếm.
Bóng đen lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm vào người mới tới.
Nhìn kỹ lại, thì ra người mới tới chính là Sài Mục.
“Ngũ hoàng tử, cậu hãy mau tiến về đằng sau cưỡi ngựa của ta rồi rời khỏi đây!”
Lý Thừa Ngân thở hắt ra một hơi, không nói thêm lời dư thừa mà nhanh chóng chạy đi.
Bóng đen bịt mặt vẫn không nói gì, nhưng khi hắn vừa bước vài bước, tên kia đột nhiên như trở nên điên cuồng mà lao tới, quyết trí giết hắn cho bằng được.
Sài Mục không thể không lao tới ngăn cản, nhưng khi vừa đỡ được vài đao, tay ông ta run lên, lòng bàn tay toét máu bởi lực đao quá mạnh.
Ông ta không thể không quát lớn về phía Lý Thừa Ngân: “Chạy mau!”.
Lúc này Lý Thừa Ngân cũng mặc kệ vết thương trên ngực, gắng hết sức bình sinh lao nhanh về phía con ngựa đang đứng gần đó.
Thấy Lý Thừa Ngân đã lên ngựa chuẩn bị rời khỏi mà mình lại không thể làm gì, lúc này bóng đen đã không còn giữ lại gì nữa, hai tay cầm chắt vào chuôi đao chém thật mạnh về phía Sài Mục đang cố gắng ngăn cản.
Sài Mục bị bắn bay về phía sau, thanh kiếm bị tuột ra khỏi tay.
Nhìn lại, thanh kiếm kia lúc này không ngờ đã trở nên sứt mẻ.
Sài Mục lê lết đứng dậy, bóng đen nhìn chằm chằm Sài Mục, nhìn xung quanh thì ra Lý Thừa Ngân đã chạy đi mất, bóng đen lúc này giận dữ vô cùng.
Thế nhưng đối diện với ánh mắt muốn giết người đó, Sài Mục lại không hoang mang chút nào cả, ngược lại còn cười.
“Cố Kiếm, con lớn thật rồi!”
“Ta không phải Cố Kiếm!”
Bóng đen từ nãy đến giờ vẫn không hề nói gì, đến bây giờ mới nói câu đầu tiên.
Sài Mục nghe vậy thì cười lên ha hả.
“Đúng thế, con đâu phải Cố Kiếm nữa, con đâu có mang họ Cố nữa đâu, con giờ gọi là Tần Quân nhỉ? Giờ con cũng đã chuyển sang họ Tần rồi, thế nên không thèm quan tâm đến mối thù diệt tộc của Cố gia nữa có đúng không?”
“Không ngờ ta lại mắt mù cứu ra và nuôi lớn thằng nghịch tử này, thằng bất hiếu!”
Sài Mục hét lớn về phía bóng đen.
Bóng đen nghe vậy thì hít vào một hơi thật sâu, rồi sau đó từ từ mở khăn che mặt ra.
Đúng là Tần Quân.
“Muốn trả thù ư? Thù của Cố gia và Trần gia?”
Tần Quân cười.
“Nếu muốn trả thù cho họ, thay vì làm những việc lãng phí thời gian như thế này, ta nên đi đến Trung Nguyên và giết cái tên cẩu hoàng đế kia mới đúng!”
Sài Mục nghe vậy thì trắng bệch cả mặt.
“Con...!con nói gì?”
“Uổng cho ông cả đời thông minh, lại không nghĩ đến điều mấu chốt nhất của vấn đề.
Nếu như không có sự ngầm cho phép của hoàng đế, tụi cẩu quan kia có gan để tàn sát oan uổng cả Cố gia và Trần gia sao? Nếu không có sự ngầm ra lệnh của hoàng đế thì tại sao lũ kia lại không bị xử phạt gì hả?”
Tần Quân quát lên điên cuồng, trút hết nỗi tức giận từ nãy vì không giết được Lý Thừa Ngân, càng ngao ngán vì sự mê muội của Sài Mục, vứt phăng chiếc khăn che mặt xuống đất.
“Con...!không...!không phải thế!”
Tay Sài Mục run lên, mắt trống rỗng, sau đó lại liên tục lắc đầu như trống bỏi: “Bệ hạ chỉ là bị lũ cẩu quan kia che mắt thôi, chứ không phải như vậy.”
Sau đó miệng liên tục lẩm nhẩm “Đúng vậy, chỉ có như thế!” Thế nhưng nhìn kỹ lại, không ngờ nước mắt đã rơi trên khuôn mặt người đàn ông khốn khổ này.
Trên đời này không có ai là kẻ ngu cả, chỉ cần khơi gợi một chút vấn đề là mọi thứ đã trở nên thông suốt.

Trước đó bởi những suy nghĩ định kiến của người thời đại này, rằng vua là trời, phải tuyệt đối phục tùng, không được nghi ngờ khiến cho Sài Mục không dám nghĩ đến điểm mấu chốt của vấn đề.
Bây giờ đã được Tần Quân khơi gợi lên, Sài Mục sao mà không hiểu chứ, chẳng qua là vẫn chưa thể chấp nhận được đây là sự thật thôi.
Làm sao để có thể tin được rằng người mà mình nhất mực trung thành lại chính là kẻ đứng sau cho tất cả cái chết của gia đình, dòng họ mình được chứ?
Tần Quân nhìn về phía Sài Mục, không khỏi thở dài.
Người đàn ông này giữa lúc Cố gia và Trần gia bị tàn sát, ông ấy đã có cơ hội để trở về cứu gia đình của mình.
Nhưng cuối cùng ông ấy đã quyết định từ bỏ gia đình mình để cứu Cố Kiếm.
Không ai có thể phán xét là ông đã làm sai, đặc biệt là Tần Quân đang sống dưới danh nghĩa của Cố Kiểm càng không thể, người ta chỉ có thể nuối tiếc vì nhưng bi kịch đã xảy ra thôi.
“Yên Nhi muội ấy vẫn chưa chết.”
Sài Mục nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Quân.
“Mấy năm qua muội ấy phải nương thân tại Minh Ngọc phường ở Kinh Thành, lấy tên là Minh Nguyệt.” Sau đó Tần Quân tiếp tục nói.
“Làm một kỹ nữ.”
Sài Mục nghe vậy thì mở to ánh mắt bối rối, như bị sét đánh, trông vô lực, miệng liên tục lẩm nhẩm: “Là tại ta không tốt.”
Nói xong tất cả mọi thứ, Tần Quân quay người rời đi khỏi, bóng dáng khuất dần vào trong màn đêm tối đen như mực.
Yên Nhi, chính là con gái của Sài Mục.
Hy vọng điều này sẽ giúp thay đổi số phận của Yên Nhi, và cũng đồng thời giúp thay đổi luôn chuỗi bi kịch của nhân vật vừa đáng thương, vừa đáng trách là Sài Mục.
Hy vọng Sài Mục sẽ trở lại là Trần Mục, và sẽ dẫn Yên Nhi rời đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.