Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 33: Hoa lục sắc phần cuối






Vương Minh một đường đi ra khỏi Tp vừa ra khỏi cổng tậm niệm hỏi Tiểu Nguyệt.
"Ta cần vị trí Thỏ Một Sừng."
[Hướng Nam 1 km] Tiểu Nguyệt nhanh chóng trả lời.
Vương Minh tiếp tục bước nhưng vẫn âm thầm cảm nhận sự hiện diện của đám theo dõi mình.
[Chủ nhân, ngài không định... ]
"Không cần thiết... Ta muốn xem chúng dở trò gì?" Vương Minh trả lời.
[Đã hiểu...]
Không qua bao lâu hắn tiến vào một khu rừng có nhiều tán cây to lớn 5 người ôm chưa hết, đang đi thì vèo một tiếng xé gió, Vương Minh lập tức nhảy thục lùi về phía sau.
Ầm...
Một đầu Cự Mãng cạp lủng cả chỗ đất trước mặt hắn, một con rắn đen to tầm 2 người dài tầm 5m.
[Cự Mãng (cấp thấp) lv 34]

Vương Minh rút kiếm, tiếng về phía con rắn không phải toàn lực nhưng tốc độ cũng gọi là nhanh.
Ầm...
Đuôi cự mãng đập xuống Vương Minh ngay lập tức nhảy lùi né đi nơi con rắn dùng đuôi đất cát lúng sâu to rõ uy lực mạnh bạo, nó lúc này khè khè hướng về Vương Minh như đang cố đe doạ khiến hắn sợ hãi nhưng tiếc thay kẻ trước mặt chưa biết sợ là gì.
Vương Minh tiếp tục tiếng lên không bao lâu thì con rắn ngã gục đầu bị Vương Minh cắt lìa khỏi thân, hắn đưa người cắt lấy răng nanh gì là rắn nhỏ nên vảy không có giá trị.
[Level up!]
"Tiểu Nguyệt tốn bao lâu." Vương Minh dặn hỏi.
[Chủ nhân, mất 3p]
Tiểu Nguyệt hiểu ý trả lời.
"Quá chậm, một con rắn nhỏ mất đến 3p... Xem ra vẫn phải luyện tập thêm." Vương Minh sờ cầm suy nghĩ.
Xong hắn cũng không nán lại mà tiếp tục đi, khu rừng vốn rộng lớn hắn vốn không biết đi đâu cũng chả có bản đồ mà chỉ đơn gian một hướng mà đi, 1h kể từ lúc hắn rời đi khỏi Tp không bắt gặp bất cứ con thỏ nào mà đa phần là Slime lâu lâu lại có những con sói con rắn đen cũng chả xuất hiện nửa.
Trở lại 30p trước khi hắn vừa diệt xong con rắn và rời đi, ba thân ảnh xuất hiện.
"Này này, đây là D cấp đấy hắn lại solo một mình." Một tên cầm cung nói.
"Chỉ ăn may..." Tên cầm gươm và khiên nói.
"Có theo nữa không?" Tên cầm Đao nhỏ nói.
"Hừ, sợ cái gì? Chả phải bọn mình cấp C sau." Tên Cầm Gươm.
"Ngươi nói cũng đúng trên người hắn có rất nhiều bảo bối a." Tên cầm đao nhỏ khuôn mặt tham lam.
"Ta cảm thấy không ổn lắm.. " kẻ cầm cung.
Sau câu nói kẻ này bị tên cầm Gươm đánh vào đầu cái.
"Suy nghĩ chút đi, nếu lấy được cái túi ma pháp kia đem đi bán chắc chắn được giá cao? Thanh kiếm kia cũng chả phải đồ thường.. " Kẻ cầm Gươm và khiên.
"Được rồi tuỳ ngươi. " Cầm cung bất đắc vĩ nói.
"Vậy tiếp tục.. " Tên Cầm đao ngắn.
......
Trở lại với Vương Minh hắn dù không tìm được thỏ một sừng nhưng hắn cũng có thu thập không ít nhất là về phần điểm Exp (điểm kinh nghiệm) cấp cũng tăng lên đáng kẻ.

Lãng dãn trong khu mấy giờ liền mà không có bất cứ con nào khiến hắn hơi hỏi chấm.
"Có gì đó lạ... " Vương Minh suy nghĩ.
Dù vậy hắn dẫn tiếp tục đi vào sâu hơn, đi không bao lâu hắn tìm thấy một dài thứ thú dị có một số xác quái vật nằm gải rác quanh nơi hắn tới xem thì có vẻ bị vật nhọn đâm trúng rất nhiều lần.
Không để hắn đợi quá lâu đáp án liền xuất hiện mà... Xem ra không có một đáp án mà là 100 đáp án, hơn 100 con thỏ một sừng mắt đỏ ngầu nhìn hắn.
"Ôi trời, định hội đồng anh sau? " Vương Minh nói.
Hắn cũng không quên quan sát kiểm tra cấp của mấy con thỏ này chỉ từ 20~24 nhưng mà số lượng này hơi thắm.
"Tiểu Nguyệt ta có bao nhiêu % thắng?" Vương Minh hỏi.
[Khoảng 61~64% thưa chủ nhân]
Hắn vốn là kẻ cận thận chắc chắn mọi thứ nếu sát xuất thành công thấp hắn cũng chả ngại bỏ chạy.
"Hm~ không biết ta đem mấy con thỏ này nướng Mị Cốt có nổi điên không...? " Vương Minh đâm chiêu.
[...] Hơ... Ngài vẫn còn lạc quan nhỉ.
Vương Minh lúc này mới đưa ánh mắt hướng lên một hòn đá lớn phía trên có thảm cỏ xanh cùng một bông hoa kìa lạ 6 cánh với 6 màu khác nhau.
"Bọn này là đang thủ hộ nó sau?" Vương Minh hướng về phía bông hoa.
[Là Lục Sắc Hoa thưa chủ nhân, tương truyền có thể chữa bách bệnh... Trước khi chết ăn bông hoa này sẽ có thể sống thêm một thời gian.]
"Đem đấu giá chắc cũng kiếm bộn nhể?" Vương Minh suy nghĩ.
[...] Hơ.. Ngài để nó lại dùng thì hơn.
"Vậy thì bắt đầu thôi. " Vương Minh từ từ rút thanh kiếm khỏi bao.
Hắn hướng mũi kiếm về phía bầy thỏ, bầy thỏ cũng bắt đầu tập trung về phía hắn kẻ bắt đầu là Vương Minh lao như tia sét bất chợt hắn xuất hiện thì hơn 5 con thỏ bị cắt đôi.
Nhưng không dễ ăn như hắn nghĩ Thỏ Một Sừng tuy level không cao nhưng tốc độ vô cùng cao, bầy thỏ bao vây hắn như một trận hình vận dụng tốc độ bẩm sinh lượt như cơn gió quanh hắn chỉ để lại một lằng đen trong không khí.
"Đùa nhau sau..." Vương Minh thầm nghĩ.
Hắn giờ tiến khoái lưỡn nan bị bao vây bởi những đường đen tàn ảnh trong không khí.
Vèo... Vèo...
Những con thỏ như những viên đạn, dùng sừng cộng thêm tốc độ bọn chúng giờ chẳng khác mấy viên đạn và tên được bắn ra Vương Minh cực lực né tránh nhưng thương cũng khắp người quần áo tả tơi hắn cũng chả phải dạng vừa gì đám thỏ cũng bị hắn giết không ít.

Trận chiến này kéo dài bao lâu thì không biết, nhưng máu giờ cũng đã nhộm đầy áo Vương Minh thảm cỏ xanh giờ cũng thành đỏ... Mà tất nhiên Vương Minh càng thương nhiều thì có kẻ càng thích, Ngư ông đắc lợi a.
Không biết bao lâu mà thỏ giờ chất đống kẻ đang đứng trên đống sát kia giờ là Vương Minh đúng vậy hắn thắng dù thương thế khắp thân nhưng cuộc chiến chưa kết thúc.
Vèo...
Một mũi tên nhấm thẳng đầu Vương Minh mà lao đến nhưng tiếc thay không biết là vô ý hay vô tình mà cái đầu kia nghiêm một bên mũi tên cũng vậy mà lao qua.
"Ồ không chờ được nữa à... " Vương Minh cười lạnh.
Phía khác cách đó một cái cây không xa một kẻ cầm cung mắt như gặp quỷ.
"Tên này... Quái vật à?" Không ổn có gì lạ lắm...
Không biết gì lý do gì tên này cắn răng quay đầu bỏ chạy.
Mặt khác Vương Minh cười như không cười sau lớp mặt nạ.
"Chạy, không tồi... Xem như hôm nay ta ăn chay tha cho một kẻ." Vương Minh thầm suy nghĩ.
Không biết hắn nghĩ cái chi mà đột nhiên vung kiếm từ hư không một thân thể không đầu xuất hiện đổ xầm xuống đất.
[Diệt vô danh tiểu tốt exp cộng... ]
"Ngươi chính là tên sát thủ ngu ngốc nhất ta từng thấy đấy, tàn hình không giấu đi dịp thở chưa ra tay sát khí ngời ngời thế kia.. Ngươi bảo là ngươi tới giết ta sau." Vương Minh quăng cho cái liếc mắt.
Đúng lúc này một kẻ khác trong bụi cây biết sợ là cái chi quay đầu bỏ chạy nhưng tiếc thay chưa đến 10 bước thân chia làm 4 bốn máu bắn tung té chết thảm vô cùng.
"Tên nghĩ ngươi nên khôn như tên cầm cung kia hoá ra cũng chỉ có vậy... " Vương Minh không ngần ngại đưa hai cô thi thể này vào túi tránh bị phát hiện bởi hắn vừa tha một tên không thể loại trừ khả năng tên kia sẽ lôi đám hiệp sĩ vào.
"Giờ thì thua gom tàn cuộc nhỉ?" Vương Minh nói.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.