Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 16: rừng độc (phần cuối)






Trong rừng độc hiện đang có cuộc rượt đuổi giữa Vương Minh và Đám hộ vệ của tam đại gia tộc, mà chính xác là trò mèo vờn chuột của Vương Minh với tốc độ ngang với phân thần trùng kì việc đuổi kịp mấy tên Kim Đan đâu có khó.
Ầm...
"A a a... "
Bỗng một tên la thất thanh sau đó không còn động tỉnh gì tên này hiện đang nằm yên trên đất mau me linh láng nơi hắn nằm đất cát lúng xuống một khoảng sâu...
"1 tên... " Vương Minh xoay xoay côn trên tay miệng thì thầm nói...

Ba kẻ còn hai vốn chả phải quan hệ cái chi nhưng cũng được xem là nửa cái bàn hữu bỡi kẻ thù của kẻ thù là bạn kia mà... Cảm nhận khí tức của một tên đồng bạn mất đi hai tên còn lại vẻ mặt âm trầm đã nhanh càng thêm nhanh, nhưng bọn này sống từng ấy tuổi đời lại không biết suy nghĩ... Tại sao lại không biết suy nghĩ gì một kẻ diệt Thú Vương tồn tại mà cả siêu cấp tôn môn còn phải tránh ra một bên không đụng, thì dâm ba cái gia tộc đủ để hắn để vào mắt sau sợ khi bọn này báo cho công tử của chúng mạng còn không có sài...
"!!!" Không ổn!
Xoẹt...
Một tên khác lại bị Vương Minh giết, tên này trong tích tắc đầu lìa khỏi cổ mà không kịp thấy mặt hung thủ máu búng tung té cái đầu bay lên rồi rơi xuống đất mắt chợn ngược vẻ mặt không cam tâm hắn tu luyện trăm năm qua giờ lại bị giết trong tay một thiếu niên tuổi chưa đến 20 một kích tất sát... Thật không cam tâm a.
"2 tên... " Vương Minh lại tiếp tục công cuộc đến số nạn nhân của mình.
Còn lại tên cuối cũng là thuộc hạ của Ninh thiếu a... Tốc cũng rất nhanh chạy bán sống bán chết cấm đầu chạy như đứa trẻ mà không biết phía trước là gì, cây ơ ta mặc kệ, đá ư ta cũng mặc kệ, giớ ư tốt nhất đừng cản ta... Ta muốn sống kẻ phía sau vốn không phải người đó có thể là suy nghĩ của tên này.
Không phụ bao nhiêu công sức chạy chốn của mình tên này cuối cùng cũng tìm thấy đoàn của Kiều Kiều đang nghĩ nhưng vẻ mặt của Kiều Kiều và những người trong đoàn không tốt chắc hẳn lo lắng cho Vương Minh tuy thời gian ở cùbg hắn không lâu nhưng kẻ này dễ gần không kiêu ngạo không gì thục lực mạnh mà kinh người đôi lúc lại có phần dịu dàng hài hước. Riêng 3 người đại gia thế cũng lo lắng khuôn mặt cũng âm trầm nhưng mà không phải lo Vương Minh chết mà là lo hắn ta còn sống bọn này cũng vừa biết được người này đáng sợ đến mức nào qua một tên lính trong đoàn của Kiều Kiều nếu chả mai tên này sống sót thì ba kẻ kia không phải thảm sau.
Đúng lúc ba kẻ đang lo lắng thì một thân ảnh từ trong một bụi cây bay ra, kẻ này mặc áo đen tu vi Kim Đan không ai khác chính là thuộc hạ của Mục Ninh trong lòng ba kẻ mở cờ mừng trong bụng gì tên này trở về thì kẻ kia chết nhưng rất tiếc ba kẻ này đoán sai rồi, tên này vừa nhảy lên thì liền có một thân ảnh khác mặc áo đen tóc trắng dài, mắt đỏ xuất hiện phía sau hắn cần cây gậy bóng chày... À, Trọng Lực Côn đưa về phía sau vèo đập mạnh.
"Bùm chíu..." Này thì chạy...
"Ặc... " Tên kim Đan bay nhanh như quả bóng đâm àm xuống đất chết không thể chết tiếp.

Ba tên thiếu gia vẻ mặc kinh hải, một kích giết Kim Đan đây là loại thục lực gì a... Ngay lập tức ba tên thuộc hạ còn lại đứng chắn trước thiếu gia của mình nhưng lòng cũng lo sợ không thôi.
Vương Minh vừa đáp đất thì một thân ảnh của một thiếu nữ trung niên âm trầm lấy hắn làm hắn xém chút nửa ngã ra sau...
"Mềm... " Hai trái đào này cũng không thua gì Linh Sang a.
"Vương Minh ngài... Về rồi.. " Kiều Kiều khuôn mặt vui vẻ nói... Tính về tuổi tác... Khụ khụ bỏ quan chuyện đó đi, bao nhiêu năm cuộc đời đây cũng là lần đầu tiên cô lo lắng cho một nam nhân dù biết rằng mối quan hệ kia chẳng đi đến đâu, lúc này cả đoàn cũng nháu nhàu lên.
"Vương Minh ngài ấy về rồi... "
"Vậy Là Ma thú cấp 5..."
"Trời! Là rốt cuộc là thực lực gì... "
"Thảo nào được chấp sự quan tâm vậy... "
"Đây là Mĩ Nhân luôn ở bên Anh Hùng a... "
.....

"..." Ta không làm gì các ngươi đừng có trào phúng, ta đang cày cấp thôi... ĐM nhắc mới nhớ đi tông 755 triệu hp của ta.
Khác với những kẻ chào phúng tân bốc mình vẻ mặt Vương Minh không mấy quan tâm, nói chung là hắn đang tiếc Hp bị mất của Mình.
[Keo...!]
"Im đê! Đừng sát muối lên vết thương của ta... " Vương Minh đáp trả.
Đúng lúc này Kiều Kiều biết mình vừa thất thố, cô vội buông Vương Minh ra khuôn mặt đỏ ửng nhưng cũng không quên hỏi hang hắn ta.
"Vương Minh ngài không sau chứ?... Còn kẻ vừa rồi là... " Kiều Kiều nhìn về cái thi thể liền nhận ra là thuộc hạ của Tam Đại Thiếu khuôn mặt thịnh nộ của cô xuất hiện, Vương Minh không nói hắn chỉ đưa tay như mời Kiều Kiều xử dụ này hắn nào thèm tín toán với ba tên kia mặc vụ án tử đã xác định chỉ là không biết ba tên này chết lúc nào sớm hay muộn mà thôi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.