Hệ Thống Của Tôi Quá Lỗi

Chương 117: Sát thủ (1)






"Tên... Tên này là.. Ai?"
"Ta mới nhìn nhầm đúng không?"
"Cái... Cái quái gì thế này...?"
"Diệp Tú Tú chả phải Top 3 Học Viện sao?"
"Hắn... Chắc chắn đã dùng trò gì đó?!"
"Đúng vậy... Chắc chắn là giở trò!"
"Thằng khốn!"
"Tên này xảo quyệt thật!?"
"Tên Tiểu Bạch Kiểm chết tiệt, dám làm Tú Tú bị thương!?"
"Khoan đã, hắn là học viên lớp Beta!!!!"
"Biết ngay mà! Tên này làm gì có tư cách đánh thắng Tú Tú!"
Nơi cổng trường trở nên cực kỳ náo nhiệt, tiếng bàn tán sôi nổi, Mộc Phong chỉ đứng lặng khuôn mặt tôi đi không thấy được cảm xúc, dù vậy hắn nở nụ cười rất chi là thoải mái.
"Thật sự không ngờ, anh lại mạnh như thế đấy!"
Diệp Luyến bước lại gần nói.
"Trong tôi yếu lắm à?"

Mộc Phong quay lại nở nụ cười, đôi mắt hiện tia kiêu ngạo.
"Anh thật chả khiêm tốn xíu nào cả."
"Khiến tốn dành cho người tốt cơ..."
"Vậy anh không phải à?"
"Không phải."
"Hể?! Vậy anh là đại ác bá à, nếu vậy thì nguy hiểm cho tôi rồi!"
Diệp Luyến nở nụ cười, một tay che miệng nói, bộ dáng đùa cợt trong thấy.
"Ku Fu Fu, trễ rồi Đại Tiểu Thư... Vì tôi sắp..."
Mộc Phong hai tay đưa ra phía trước, mấy ngón tay nhấp nhô di chuyển tạo nên hành động của kẻ thèm muốn dục vọng...
"Á! Sợ quá đi, biến thái!"
Mộc Phong cùng Diệp Luyến cười đùa nào quan tâm thế sự, bao ánh nhìn khinh bỉ xen lẫn khinh tởm đang nhìn.
Đúng lúc này Diệp Tú Tú đôi mắt chớp động rồi từ từ mở to, mơ màng cô bật dậy cái tay xoa xoa cổ khuôn mặt nhăn nhó bởi đau đớn...
"M-Mình... Thua... Không thể nào! Chắc chắn hắn giận lận!"
"Nhị Tiểu Thư cô không sao chứ!?"
"Tên khốn đó đâu?"
Diệp Tú Tú đôi mắt hiện tia giận dữ, trừng mắt cau mày khiến kẻ hầu cận sợ hãi cúi đầu, cái tay run run chỉ về hướng Mộc Phong đang cười đùa với Diệp Luyến.
"Tên khốn ngươi rốt cuộc đã giở trò gì hả!?"
Diệp Tú Tú thân mang giận dữ từng bước nặng nhọc mà tiến tới chỗ Mộc Phong, khuôn mặt không hề dễ chịu mà hét lớn.
Mộc Phong đang nói chuyện với Diệp Luyến thân bất ngờ động, nụ cười của hắn cũng tắt đi, Diệp Luyến kế bên cũng nhíu mày khó chịu. Em gái cô quả thật rất non nớt và hiếu thắng, năm Diệp Luyến 10 tuổi đã lần đầu giết người, gia tộc đào tạo khắc nghiệt là thế khiến cô rất trầm tĩnh và hiểu thế sự. Em gái cô lại khác, tài năng N/A của Diệp Tú Tú là không bàn cãi... Tuy nhiên, Mẹ Kế nuông chiều khiến Diệp Tú Tú chỉ như chú chim nhỏ được nuôi trong cái lòng lớn, không hề được ngắn nhìn bầu trời rộng lớn ra sao?
"Diệp Luyến chị được lắm!? Thân là người gia tộc lại giao du với loại đầu đường xóa chợ đã đành... Còn cũng người ngoại ép bức chính em gái mình, chị không những xấu..."
Diệp Tú Tú mang đầy lời chua chát hướng tới Diệp Luyến, lửa giận cứ thế bừng bừng.
Chát!!!
Mọi thứ ngay lập tức dừng lại, một cái tát rất mạnh vào mặt Diệp Tú Tú khiến cô miệng chảy máu năm ngón tay im đậm trên mặt, kẻ dám làm việc này chỉ có Mộc Phong.
"Ngươi! Ặc..."
Diệp Tú Tú trợn to đôi mắt, nhưng cô chưa kịp làm gì đã bị Mộc Phong một tay túm cổ mà nhắc bỗng lên cao, khó khăn hô hấp.
"Cô tốt lắm sao Nhị Tiểu Thư? Miệng lưỡi chua chát, cùng kẻ ngoài ức hiếp chị mình, cô một câu xấu, hai câu xấu? Cô đẹp lắm sao? Nhìn lại mình đây, lòng dạ hẹp hồi hồi bọ không ăn. Cô nghĩ ai cũng hướng nhìn cô bởi má hồng môi đỏ sao? Nhìn cho kĩ, kẻ nào đứng ra bao vệ cô?"
Mộc Phong nở nụ cười nhìn những con kiến xung quanh, ngay lập tức bao kẻ lùi xa.
"Thấy không? Loại như cô thay vì chết như một con hồi thì để tôi làm nó đẹp thêm một chút, một con gián sẽ rất hợp với cô Nhị Tiểu Thư?"
Mộc Phong người tỏa ra sát khí, cái tay siết ngày càng mạnh khiến Diệp Tú Tú vẫy vùng vô vọng, cố tìm cách hít thở. sự mạnh mẽ đến từ N/A của cô tan biến mà không dùng được Ability, khuôn mặt sợ hãi cái chết dần hiện hữu.
Mộc Phong sẽ giết Diệp Tú Tú nếu như không có một bàn tay nhẹn dừng hắn lại, người làm việc này là Diệp Luyến. Cô khuôn mặt lo lắng nhìn Diệp Tú Tú, rồi đôi mắt tia cầu xin nhìn Mộc Phong, dù rằng chiếc mặt nạ che đi khuôn mặt nhưng Mộc Phong hiểu cô đang muốn gì.

Tuy nhiên, cái tay của hắn như càng siết chặt thêm, Mộc Phong như gần đưa Diệp Tú Tú sang thế giới bên kia thì Diệp Luyến đôi môi run run...
"Cầu xin anh... Tha cho em ấy..."
Mộc Phong quay sang nhìn đôi môi đang run run kia mà buông tay, Diệp Tú Tú được tha ngã sắp xuống đất khó khăn mà hô hấp.
"Tch!!!"
Mộc Phong tặc lưỡi quay lưng bỏ đi, hắn để lại Diệp Luyến với đôi mắt mang tia buồn bã, cô thừa biết Mộc Phong đang khó chịu thế nào? Tuy nhiên, Diệp Tú Tú vẫn là em gái cô... Cô không thể để nó chết được.
Diệp Luyến từng có suy nghĩ, Mộc Phong tiếp cận cô là có mục đích. Thân là Đại Tiểu Thư, người gánh vác Diệp Gia trong tương lai, cô hoàn toàn không thể tin tưởng bất cứ kẻ nào... Dù kẻ đó từng cứu mạng cô chăng nữa. Tuy nhiên, hồ sơ về Mộc Phong mà người quản gia mang tới cho cô... Nó khiến cô phải cay đắng nhìn lại bản thân, liệu kẻ duy nhất bất hạnh là cô, thật buồn cười làm sao?
Tôi lại nợ anh, Mộc Phong... Tôi thật sự không muốn hai ta là kẻ thù.
Nhìn bóng lưng Mộc Phong, Diệp Luyến đôi mắt sau chiếc mặt nạ mang tia buồn phiền.
.
.
.
Mộc Phong thân mang đầy khó chịu hắn hướng về nơi ở của mình, lòng mang chút nghi hoặc rốt cuộc thì tại sao lắm kẻ phá hắn thế nhỉ?
Làm người tốt khó quá trời, biết vậy lúc nãy giết hết cho xong!
Mộc Phong gãi gãi sau đầu thầm nghĩ.
[Hể? Chủ nhân định làm người tốt hả?]
Ngươi đoán xem?
[Wầy! Tiểu Nguyệt thấy ngài đủ tốt rồi, nên giết hết đi cho bọn này nhanh siêu thoát.]
Ta chưa chơi đủ.
[Ngài giết bọn này chả phải sẽ gây thù với Gia Thế sao? Như vậy mới vui chứ!]
Aha...ha, sao ta không nghĩ ra nhỉ?
[Thấy chưa, Tiểu Nguyệt lúc nào cũng chỉ ngài cái tốt... Nên sau này, lỡ...lỡ có lỗi gì ngài nhẹn tay với Tiểu Nguyệt được hông?]
Không, ý ta là sao ta không nghĩ ra ngươi vừa vô dụng mà còn ngu nữa nhỉ? Chọc Gia Thế ngươi đánh lại không? Chứ ta là đánh không lại rồi đó.
[!!!!]
Mà ngươi làm việc gì có lỗi với ta hả?
[Ý!? Hông có, hông có... Tiểu Nguyệt đâu có làm việc gì sai trái đâu!]
Vậy à?
[Tất nhiên rồi!]
Mộc Phong nở nụ cười đầy thâm ý, xong hắn hòa nhập vào dòng người mà biến mất.
.
.

.
- Góc Vui Vẻ đã trở lại:
Ai đó đang chơi game...
[Thất Thất] hạ gục [Nguyệt Nguyệt]
[Thất Thất] trở thành huyền thoại!
[Thất Thất] Mega Kill!
- Kênh bàn chiến thuật:
"Rừng óc chos!"
"Rừng SV!"
"Mày xóa game đi!"
"Ngu mà con ẳng!"
"Đánh ngu như !"
.
.
.
Tiểu Nguyệt thân mang đầy tức giận đập nát cái điện thoại, cắn cái móng tay cô bực mình hét lớn.
"Ahhhhhhhhh!!!! Tức chết đi được!"
"Mà khoan, Thất Thất nghe quen quen nhỉ?"
!!!?
"Không thể nào! Không phải là con Hưu khốn nạn đó chứ!?"
Kết quả: Cả đêm Thất Sắc bị Tiểu Nguyệt cằn nhằn không cho ngủ!?
- Chơi game đâu phải lúc nào cũng vui! [Tiểu Nguyệt bút kí]




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.