Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 35: Làm khó y




Cố Phong nhìn y, đáy mắt tràn đầy ý cười, hai người họ nhanh chóng trở về Dương Mặc. Huyền Ngân xuất hiện, hai người họ ngay lập tức buông tay ra, nàng cúi người hành lễ gọi Nguyên Quân Bạch một tiếng "sư tôn".
Nguyên Quân Bạch gật đầu, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo nhìn nàng nói:"Sau này, mỗi buổi sáng ngươi đi theo Đại sư huynh ngươi học kiếm pháp, chiều thì đến thư phòng ta học thư pháp.", Huyền Ngân chỉ nói "vâng" một tiếng, Nguyên Quân Bạch gật đầu phân bó cho nàng đi nghỉ ngơi.
Đúng lúc này, một đệ tử khác đến, hắn hành lễ nói:"Phong chủ, chưởng môn gọi ngài đến Hỏa Lục điện có chuyện gấp.", Nguyên Quân Bạch gật đầu rời đi, trước khi rời đi, y bảo Cố Phong ở lại đợi y về. Cố Phong gật đầu mỉm cười, y thỏa mãn mới rời đi.
Ở Hỏa Lục điện.
Trong điện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Nguyên Quân Bạch vừa bước trong thì bầu không khí bỗng chốc rơi vào im lặng một cách lạ thường, mọi cặp mắt đều hướng nhìn về phía y. Nguyên Quân Bạch cứ thản nhiên mà bước vào, y đi đến chỗ ngồi bên cạnh Trịnh Phong Điền.


Trịnh Phong Điền cũng chỉ liếc nhìn y một cái mới đứng dậy nói:"Mọi người cũng biết chúng ta sẽ nói đến việc gì! Dạo gần đây không ít tu sĩ mất tích hơn nữa còn xuất hiện một vấn đề mới và rất lớn."
Nguyên Quân Bạch tay chống cằm nhìn những người phía dưới. Khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh vẫn không lộ cảm xúc, đến khi Trịnh Phong Điền nói câu tiếp theo khiến y có chút phản ứng, hắn nói:"Khắp nơi, xuất hiện một quái vật cũng không hẳn là quái vật, quái vật này là những tu sĩ bị mất tích trước đây. Khắp người không có vết thương nhưng sắc mặt trắng bệch, hai tay duỗi thẳng về phía trước, tư thế đi cũng rất kỳ cục, khuôn mặt cũng không hề có biểu cảm."
Nguyên Quân Bạch nghe xong có chút nghi hoặc, sao miêu tả khá giống với cương thi vậy!
Y nhìn sang Vũ Học, Vũ Học nhìn sang y, ánh mắt hai người họ nhanh chóng va chạm vào nhau. Nguyên Quân Bạch dùng ánh mắt để truyền đạt cho Vũ Học biết, y không biết hắn hiểu hay không nhưng chỉ thấy hắn gật đầu.


Trịnh Phong Điền nói xong thì hắn đứng dậy nói:"Theo chưởng môn miêu tả, ta cảm thấy con quái vật này khá giống với cương thi. Cương thi được biết đến như một xác chết biết đi."
Lão Chấp Pháp là người đầu tiên nghi vấn hỏi:"Ngài có chắc quái vật đó là cương thi không?", Vũ Học lắc đầu nói một câu "không chắc", các trưởng lão nghe xong liền thất vọng, bọn họ lần lượt đứng dậy hành lễ rời khỏi điện.
Trong điện chỉ còn Nguyên Quân Bạch, bọn Trịnh Phong Điền và lão Chấp Pháp, lão ta đứng dậy, ánh mắt của lão liếc nhìn khuôn mặt thanh lãnh không cảm xúc, đôi mắt phượng đang nhắm mắt, tay chống cằm, lão cất tiếng hỏi:"Không biết phong chủ của Dương Mặc có biện pháp gì với chuyện này không?"
Nguyên Quân Bạch chậm chậm mở mắt ra, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm lão ta, lão Chấp Pháp có chút run sợ nhưng cũng lấy lại tinh thần, y lạnh giọng nói:"Không phải ngài đã nghe thấy rồi sao? Sao lại còn hỏi ta."


Lão Chấp Pháp bị câu nói này của y chọc tức quay người bỏ đi, bọn Trịnh Phong Điền biết lão đang làm khó y, bọn họ cũng đành thở dài. Nguyên Quân Bạch nhìn sang Trịnh Phong Điền hỏi:"Thứ quái vật đó xuất hiện ở đâu?"
Trịnh Phong Điền nhìn sang liền va chạm với ánh mắt nghi vấn của y, hắn lắc đầu nói:"Ta không biết, bọn chúng ẩn rồi hiện rất khó để xác định. Ngươi muốn làm gì vậy?"
Nguyên Quân Bạch thu hồi ánh mắt lại, y nhìn sang hướng khác nói:"Ta muốn xác định thứ đó có phải là cương thi hay không!"
Tiêu Ca ngay lập tức nói thay Trịnh Phong Điền nói:"Ở chỗ Hoàn chưởng môn có, ngươi thử đến đó xem thử đi.", Nguyên Quân Bạch gật đầu nói "đa tạ", Tiêu Ca nói xong liền dùng ánh mắt đầy ghét bỏ nhìn y một cái rồi nhìn sang chỗ khác, y cười lắc đầu, cái tính tình này bao năm vẫn không thay đổi.
Trịnh Phong Điền nghe Tiêu Ca nhắc đến "Hoàn chưởng môn" nhường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn lấy từ trong tay áo ra một tấm thiệp mời đỏ tươi đưa cho y nói:"Tần Dương đặc biệt mời ngươi đến dự hôn lễ của hắn."
Nguyên Quân Bạch cầm thiệp mời từ tay hắn, y mở ra nhìn lướt qua rồi đóng lại cất nó vào tay áo, y vô ý hỏi:"Các ngươi không có sao?", vừa nói xong muốn tìm cái hố nào đó chôn mình đi. Nguyên Quân Bạch vừa dứt lời, bọn họ lấy thiệp mời đỏ tươi từ trong tay áo ra vẫy trước mặt y.
Nguyên Quân Bạch cạn lời đỡ đầu, y đứng dậy không nói một lời rời đi, Vũ Học đứng dậy chạy theo đến bên cạnh y hỏi:"Ngươi có nghi mấy chuyện này là hai người kia làm không?"
Nguyên Quân Bạch chấp tay sau lưng vừa đi vừa nhìn bầu trời xanh nói:"Ta lại không nghĩ như vậy, thế gian rộng lớn như vậy. Hai người kia làm sao tìm được mau, huống hồ chi họ còn không biết đối phương là ai thì làm sao tìm ra.", y nói xong liền rời tầm nhìn hướng đi.
Vũ Học gật đầu, hắn đồng tình với ý kiến của y, thế gian này rất rộng lớn muốn tìm một người đã khó, huống chi không biết đối phương như thế nào mới khó. Nguyên Quân Bạch lại hỏi tiếp:"Ngươi có thông tin gì về hai người kia chưa?"
Vũ Học lắc đầu, hắn gọi hệ thống ra, ngón trỏ lướt qua lướt lại trên màn hình, hắn thở dài nói "vẫn chưa" rồi tiếp tục tìm kiếm trên màn hình, Nguyên Quân Bạch đi một lúc lại hỏi tiếp:"Ngươi có biện pháp nào phát hiện được hai người đó không?"
Vũ Học gật đầu, hắn thu hồi hệ thống nhìn sang y nói:"Có nhưng không dễ lắm. Muốn phát hiện hai người đó, ta phải ở gần bọn họ. Hệ thống cảm nhận được sẽ báo cáo cho ta.", sắc mặt Nguyên Quân Bạch có chút lạnh, vậy hắn biết y là do hắn tiếp xúc với y. Nguyên Quân Bạch lạnh giọng nói "thì ra như vậy" rồi im lặng, chỉ với câu này khiến cho Vũ Học không nhịn được mà run rẩy thầm than khổ, ngươi nói chuyện bớt lạnh lẽo lại đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.