Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 24: Rời đi.




Đến chiều như thường ngày, Nguyên Quân Bạch chuyển sang thư phòng dạy chữ vì y không muốn làm ồn đến Hạ Tử đang nghỉ ngơi ở phòng y.
Trong lúc y dạy học, y phát hiện ra Hạ Thanh rất tiến bộ, y nói câu nào cậu đều hiểu được, chữ viết ngay thẳng khiến y có chút bất ngờ nhưng chỉ tiếc lại không bằng Cố Phong.
Sau khi học xong, Thành Sở được Tiêu Ca đón, Tiêu Ca nhìn Hạ Thanh hỏi y nhặt đâu ra. Nguyên Quân Bạch kéo hắn sang chỗ khác nói chuyện, y kéo hắn đến rừng trúc. Nguyên Quân Bạch buông tay khỏi cánh tay của Tiêu Ca, y nói:"Ta nhặt được khi đang trên đường về. Lúc đó nó bị đám thú bao vây tấn công, ta thấy nó bị đám thú kia tấn công liền ra tay cứu giúp."
Tiêu Ca nhìn y với vẻ mặt biến sắc, hắn nắm lấy bờ vai của y trợn mắt hỏi:"Lão Chấp Pháp có biết ngươi mang thú của ma giới về không?", Nguyên Quân Bạch lắc đầu. Lúc này Tiêu Ca mới khôi phục lại vẻ mặt thở phào nói:"Ngươi nhất định phải cảnh giác lão. Ngoài ta ra thì còn ai biết?"


Nguyên Quân Bạch nhìn hắn có chút phì cười, y không nhanh không chậm nói:"Mạc Tu Diệp và Phong nhi, chỉ có hai người đó thôi."
Trong lòng Tiêu Ca nhẹ đi vài phần, hắn khoanh tay cau mày nhìn y hỏi:"Bọn chúng ở đây đến khi nào?"
"Đến khi em trai của Hạ Thanh hết bệnh, chuyện này do chúng quyết định ta không cản."
Tiêu Ca gật đầu, hai người họ đối đáp vài câu rồi rời khỏi rừng trúc, Thành Sở cùng Tiêu Ca trở về. Buổi tối, Nguyên Quân Bạch sang phòng Cố Phong nghỉ ngơi, bởi vì phòng y đã nhường lại cho huynh đệ Hạ Thanh nghỉ ngơi.
Dương Mặc không lớn, có một thư phòng và năm căn phòng. Nguyên Quân Bạch nghĩ bụng, chắc ba căn phòng kia đống bụi rồi. Trước khi y nghỉ ngơi có bảo tiểu đồng dọn dẹp ba căn phòng còn lại thật sạch sẽ. Tiểu đồng "vâng, dạ" rồi nhanh chóng rời đi.


Buổi tối, Nguyên Quân Bạch ôm Cố Phong đi ngủ. Y vừa nhắm mắt thì trong đầu xuất hiện tiếng của hệ thống, y mở mắt ra nhìn xung quanh. Y đang ở trong không gian mà hệ thống tạo ra.
Hệ thống xuất hiện.
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ nhận được +1000 điểm, số điếm tích lũy hiện tại của ký chủ là 1000 điểm, chỉ số gần gũi vẫn là 0. Mong ký chủ cố găng hơn nữa.]
Trong lòng Nguyên Quân Bạch liền sinh nghi với hệ thống này, y từng nhớ hệ thống này từng nói nếu cốt truyện bị lệch, y sẽ nhận trừng phạt nhưng bây giờ cốt truyện đã bị lệch hẳn hoàn toàn. Là do hệ thống cố ý không biết hay là không biết thật.
Ánh mắt y đọng lại ở màn hình xanh lơ lửng trước mặt, trong đầu y xuất hiện lên một ý nghĩ. Hệ thống này thật chất không có thật, nhưng cái ý nghĩ này của y càng khiến y xác thật hơn khi nhớ đến sắc mặt của Vân Thu trước khi y đi làm nhiệm vụ.


Nếu y đoán không nhầm thì người tạo ra cái hệ thống này chính là Vân Thu nhưng y vẫn không biết vì sao cái tên đó lại tạo ra hệ thống này, không lẽ hắn cũng là người của thế giới kia xuyên qua.
Hệ thống thấy y im lặng không nói gì, nó nhanh chóng đẩy y ra khỏi không gian. Nguyên Quân Bạch bị đẩy ra khỏi không gian không tức giận ngược lại cần sinh nghi với cái hệ thống này.
Nguyên Quân Bạch nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại không biết được lý do vì sao, y cũng chẳng đành suy nghĩ tiếp, y ôm lấy Cố Phong rơi vào giấc ngủ.
Thời gian trôi qua, trong vòng ba ngày Hạ Tử nhanh chóng khỏe lại. Nó ở thân hình của một con chó chạy nhảy quanh Nguyên Quân Bạch, Hạ Thanh đứng một bên nhìn đứa em trai chạy nhảy quanh Nguyên Quân Bạch có chút bất lực, cậu thấy sắc mặt khó đoán của y tưởng y cảm thấy phiền nhưng cậu đã lo xa.
Nguyên Quân Bạch ngược lại không cảm thấy phiền còn vui vẻ sờ vào bộ lông trắng của Hạ Tử. Thấy Hạ Tử khỏe lại, y lấy ra một viên thuốc đưa cho nó uống. Hạ Tử không do dự mà uống viên thuốc, nó nhanh chóng biến thành hình người, khuôn mặt giống Hạ Thanh y đúc có đều ở khóe môi hắn có nốt ruồi khá nhỏ.
Hạ Tử nhanh chóng mặc y phục mà Nguyên Quân Bạch chuẩn bị sẳn, mặc xong khiến cho Nguyên Quân Bạch khó phân biệt giữa hai người họ nhưng cuối cùng y cũng tìm ra cách phân biệt được giữa huynh đệ họ thông qua biểu cảm trên khuôn mặt.
Hạ Thanh lúc nào cũng điềm tĩnh cho nên trên khuôn mặt chẳng hề lộ ra cảm xúc, Hạ Tử lại giống như một hài tử năm tuổi hoạt bát, vui vẻ cho nên mọi cảm xúc đều hiển thị rõ trên mặt.
Hạ Thanh thấy đệ đệ của mình khỏe lại, trong lòng cậu có chút hảo cảm với Nguyên Quân Bạch. Không ngờ y cứu huynh đệ cậu một mạng còn chăm sóc đệ đệ cậu và dạy cậu học, một người như vậy rất khó mà thấy được.
Hạ Thanh đi đến trước mặt Nguyên Quân Bạch, ánh mặt vô cùng bình tĩnh của Hạ Thanh nhìn y khiến Nguyên Quân Bạch cảm thấy có chút không yên, cậu ôm quyền cúi người xuống nói:"Ơn này, ta không biết báo đáp sao cho tiên quân! Nhưng cũng đến lúc bọn ta phải rời đi rồi. Cho nên sau có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của tiên quân."
Hạ Tử đứng bên cạnh Hạ Thanh, cậu nghe xong có chút biến sắc. Cậu không muốn rời xa nơi này, không muốn rời xa vị tiên quân tốt bụng trước mặt này. Hạ Tử im lặng lén kéo một góc áo của Hạ Thanh nhỏ giọng nói:"Ca..."
Khuôn mặt thanh lãnh của Nguyên Quân Bạch bỗng trở nhiên nghiêm túc hơn, y gật đầu đi đến đỡ Hạ Thanh hỏi:"Chừng nào rời đi?"
Hạ Thanh không nhanh không chậm đáp:"Có lẽ là chiều nay.", Nguyên Quân Bạch gật đầu vươn tay xoa đầu Hạ Thanh. Y tin chắc Hạ Thanh nhất định sẽ có thể bảo vệ được Hạ Tử.
Trong ba ngày qua, y dạy cho Hạ Thanh học thư pháp lẫn kiếm pháp, dạy cho hắn cách tu luyện như vậy sẽ không bị đám thú tấn công và có thể bảo vệ đệ đệ của mình. Trong ba ngày, Hạ Thanh rất tiến bộ, tu luyện rất nhanh vậy mà đã đạt đến cảnh Luyện Khí hậu kỳ.
Nguyên Quân Bạch nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Hạ Thanh vỗ vai hắn nói:"Đi nhớ cẩn thận...", y đang muốn nói tiếp thì có người ngắt lời y. Tiểu đồng chạy vào với vẻ mặt đại biến cúi đầu nói:"Chủ nhân, chưởng môn có chuyện muốn gọi người đến."
Đôi mày của Nguyên Quân Bạch hơi nhíu, y lạnh giọng hỏi:"Có chuyện gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.