Hệ Thống Chữa Lành Của Nam Phụ

Chương 18: Đồ đệ đòi đi theo




Đến giờ Tỵ, Cố Phong cả người ướt đẫm mồ hôi chạy đến phòng Nguyên Quân Bạch. Vừa vào phòng, hắn nhanh chóng ôm lấy chân y, khuôn mặt vui vẻ gọi y:"Sư tôn ~!"
Nguyên Quân Bạch bỏ quyển sách trên tay xuống, y nhìn đứa trẻ đang ôm chân mình. Nguyên Quân Bạch vươn tay xoa đầu Cố Phong nói:"Sao không mau đi tắm?"
Cố Phong có chút phí cười, tiểu sư tôn nhà hắn lại kiệm lời đến như vậy. Không được nhất định phải sửa cái tật này của y mới được. Cố Phong cười híp mắt nói:"Muốn sư tôn tắm cho."
Nguyên Quân Bạch hết cách, y cúi người xuống bế Cố Phong lên. Cố Phong ôm cổ y, Nguyên Quân Bạch bế Cố Phong đi đến hồ Thủy Dương.
Hồ Thủy Dương là một hồ nước lớn, nhiệt độ nước trong hồ khá ấm. Xung quanh hồ trồng rất nhiều linh thảo, linh khí dồi dào.
Nguyên Quân Bạch vẻ mặt thanh lãnh, một mình bế Cố Phong đi trên đường mòn.


Tới phía trước, cách hồ khá gần, hơi nước trong hồ khá mỏng, Nguyên Quân Bạch nhẹ nhàng để Cố Phong xuống, y vươn tay cởi từng lớp y phục trên người Cố Phong chỉ chừa lại một cái quần cho hắn.
Thấy cơ thể Cố Phong bây giờ có chút mập, trong lòng Nguyên Quân Bạch có chút hài lòng. Cởi y phục của Cố Phong xong, y cởi phục trên người cũng chỉ còn lại cái quần, mũ quan cũng gỡ xuống. Nguyên Quân Bạch để y phục sang một bên, y cúi người xuống ôm lấy Cố Phong đi đến hồ.
Cố Phong được y ôm lấy, hai bàn tay của hắn vô ý chạm vào làn da trắng trẻo của Nguyên Quân Bạch, Cố Phong nhanh chóng thu tay lại dời tầm nhìn sang Nguyên Quân Bạch. Khuôn mặt thanh lãnh không lộ cảm xúc, khó có thể biết được y đang có cảm xúc gì.
Nguyên Quân Bạch sợ Cố Phong không biết bơi nên y chỉ đi đến tắm gần vách đá. Nguyên Quân Bạch tựa lưng vào vách đá, tay ôm Cố Phong từ từ buông lỏng. Cố Phong lùi lại, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh lãnh của y.


Nguyên Quân Bạch có chút không quen khi có người tắm chung, Nguyên Quân Bạch lấy ra một chiếc khăn đã thấm nước, y nhẹ nhàng lau người của Cố Phong. Mọi động tác, y đều rất nhẹ nhàng, y sợ mạnh tay sẽ làm đau đồ đệ của y.
Cố Phong nắm lấy bàn tay của y khiến Nguyên Quân Bạch có chút bất ngờ, hắn cất tiếng nói:"Có phải ngày mai người sẽ xuống núi đi dẹp loạn?"
Nguyên Quân Bạch nhẹ gật đầu, y vươn tay xoa đầu hắn nói:"Đúng vậy, có chuyện gì sao? Phong nhi?"
Cách xưng hô này của y khiến Cố Phong có chút phì cười, không ngờ sư tôn gọi êm tai đến như vậy. Cố Phong bị cái xưng hô này của y mê hoặc, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hắn nói:"Sư tôn, người có thể cho con đi cùng được không?"
Nguyên Quân Bạch lắc đầu nhìn Cố Phong nói:"Không được, con còn quá nhỏ. Ta không thể dẫn con đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì ta làm sao có thể bảo vệ con. Cho nên ngày mai ở đây đợi ta trở về."


Cố Phong nghe xong, hắn trầm mặt, đáy mắt hắn có vài tia khó nói. Hắn muốn đi theo bảo vệ sư tôn nhưng sư tôn lại không cho hắn đi cùng.
Nguyên Quân Bạch thấy vẻ mặt như vậy của đồ đệ, trong lòng y bỗng nhiên nặng trĩu, khó lời diễn tả. Cố Phong nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hắn vui vẻ nhìn y nói:"Sư tôn nhớ về sớm, con ở đây đợi người trở về."
Nguyên Quân Bạch cong môi nở nụ cười, đứa trẻ này thật là...
Y biết Cố Phong chỉ nói như vậy nhưng thật sự đứa trẻ này đang lo y như sợ y đi mất. Y nhận ra qua ánh mắt của Cố Phong, trong mắt hắn xuất hiện tia lo lắng, y nhịn không được mà xoa đầu hắn nói:"Được."
Hai người họ tắm xong thì về phòng nghỉ ngơi.
Đến giờ Mùi, đồ đệ của Tiêu Ca đến, đứa trẻ này mặc lam y, khuôn mặt nhỏ xíu cực kỳ dễ thương, đứa trẻ này rất lễ phép, vừa bước vào nhanh chóng hành lễ gọi y một tiếng "sư bá". Trong lòng y có hảo cảm với đứa trẻ này, Nguyên Quân Bạch mỉm cười gật đầu nói:"Nếu đã đến thì mau vào ngồi đi, Thành Sở."
Thành Sở vẫn giữ nguyên tư thế, hắn nghe xong liền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Nguyên Quân Bạch, đúng là thật đẹp. Cái ý đó nhanh chóng tắt đi, Thành Sở nhìn sang người bên cạnh y, ánh mắt đầy sát khí của Cố Phong khiến cho hắn có chút ớn lạnh.
Trên mặt Cố Phong in hẳng một câu "Tránh xa khỏi sư tôn của ta ra" khiến cho Thành Sở không nhịn được mà run rẩy, Nguyên Quân Bạch thấy Thành Sở run rẩy, y đứng dậy đi đến trước mặt Thành Sở, y vươn tay vỗ bờ vai đang run của Thành Sở hỏi:"Không sao chứ?"
Thành Sở nhìn y nhanh chóng rơi lệ, Nguyên Quân Bạch thấy đứa trẻ trước mặt mình bỗng nhiên rơi lệ. Y lấy ra chiếc khăn tay từ trong tay áo ra, lau đi những giọt nước mắt của Thành Sở hỏi:"Sao vậy, Tiêu Ca ăn hiếp ngươi sao?"
Thành Sở lắc đầu, hắn khóc là có do có một áp lực chèn ép hắn, Cố Phong thấy vậy hắn tức giận nắm chặt tay, ánh mắt đầy sát khí nhìn Thành Sở. Nguyên Quân Bạch cảm thấy có một luồng sát khí, y quay đầu nhìn Cố Phong. Cố Phong ngay lập tức thay đổi sắc mặt mỉm cười ngây thơ nhìn y rồi nhìn sang Thành Sở hỏi:"Thành Sở sư đệ sao vậy, sư tôn?"
Cố Phong gọi như vậy rất đúng, Thành Sở bái nhập môn sau hắn hai tháng nên Cố Phong được quyền gọi Thành Sở là sư đệ. Nguyên Quân Bạch nhìn vẻ mặt ngây thơ của Cố Phong nói:"Ta cũng không biết."
Thành Sở cảm thấy áp lực cũng biến mất, hắn mới phát giác được, hắn đang khóc lóc trước mặt sư bá.
Nguyên Quân Bạch nhìn sang Thành Sở thấy hắn không khóc nữa, trong lòng y cũng bớt lo. Thành Sở được Nguyên Quân Bạch xoa đầu, y cúi người bế Thành Sở đến ghế ngồi.
Cố Phong thấy hành động này của y liền tức giận, Thành Sở lại cảm thấy người sư bá này rất dịu dàng nhưng còn đồ đệ của y có chút khiến hắn sợ hãi. Nguyên Quân Bạch để Thành Sở ngồi bên cạnh Cố Phong còn y thì ngồi đối diện hai đứa trẻ, y bắt đầu dạy cho chúng về thư pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.