Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 52:




Sau lần Nhậm Trúc nói chuyện cùng Chương Hải Đào đó, thầy Nhậm cực kì rõ ràng phát hiện, tính tình Chương Hải Đào trở nên trầm ổn một ít. Ngữ khí lúc nói chuyện đều trở nên bình thản hơn nhiều, hơn nữa khi làm chuyện gì hiển nhiên đều sẽ trước tiên suy nghĩ một chút. Biến hóa như vậy làm người vui sướng, mà một khi có biến hóa này, so sánh với mấy bạn học khác trong lớp liền có vẻ ổn trọng hơn rất nhiều.


Chỉ có điều trừ Chương Hải Đào ra, Nhậm Trúc còn phát hiện tên nhóc Tần Thứ này hình như cũng càng chững chạc hơn trước, nếu nói trước kia Tần Thứ là thích làm ra vẻ hỏi thăm tin tức, như vậy hiện tại Tần Thứ chính là âm thầm lặng lẽ hỏi thăm tin tức. So với lúc trước, cậu nhóc Tần Thứ hiện tại càng "Thật" hơn một ít.


Nhậm Trúc thoáng nghĩ liền biết nguyên nhân, anh tìm thời gian lúc tan học gọi Tần Thứ tới trước mặt, vừa vào câu đầu tiên chính là: "Hôm đó có phải em quay video thầy nói chuyện với Chương Hải Đào đúng không?"


Dù là cậu nhóc Tần Thứ này có trưởng thành sớm chững chạc có chính kiến của mình, bị hỏi như vậy cũng rất khó che dấu được biểu tình, càng đừng nói ở trước mặt thầy Nhậm tất cả học sinh đều tự động dính thêm debuff, Tần Thứ còn chưa kịp nói dối đâu, cũng đã lộ tẩy.


Vì thế thầy Nhậm cười tủm tỉm phạt tiểu thiếu gia Tần chép bài ba lần. Trong ánh mắt bất mãn của Tần Thứ, nói: "Đây là dùng xử phạt cơ bản nhất nói cho em, người làm trong ngành nghề của em rất nguy hiểm, hoặc là em không được để cho người khác tìm ra sơ hở của mình, hoặc là em không quay lén người khác. Miễn cho hậu quả thảm thiết."


Tần Thứ tiểu thiếu gia tỏ vẻ, tiếp theo nó nhất định phải hành động càng bí mật một chút!!


Ngày này, cách thời gian ba đứa nhóc Triệu An An đi tham gia tụ hội còn có ba ngày. Cũng là ngày thứ 7 quan sát trường học kể từ khi Nhậm Trúc quyết định tìm ra cái tổ chức kia.


Quan sát bảy ngày trước làm thầy Nhậm cảm thấy bên trong trường Đỉnh Điểm vẫn có không ít sâu mọt, tuy rằng đám sâu mọt kia đều có chút ít bản lĩnh, nhưng cho dù tri thức có phong phú như thế nào đi chăng nữa, một khi đức hạnh không thể xứng đôi, như vậy những người này cũng không xứng làm một nhà giáo.


Nhậm Trúc cảm thấy, đây có lẽ chính là điểm mấu chốt. Nhưng cái mà ngày thứ 8 anh quan sát được, lại thật sự khiến anh tức đến run người, cực kì phẫn nộ.


Vào ngày thứ 8, Nhậm Trúc đã đi dạo hết phần lớn khu vực công cộng trong trường, hiện tại nơi mà anh không đi cũng chỉ còn lại phòng hiệu trưởng, phòng thư ký vân vân..., văn phòng của mấy người lãnh đạo. Cơ mà, mấy nơi đó trên cơ bản đều có rất ít người có thể đến, dù cho đi qua, cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện không ổn. Cho nên, thầy Nhậm tìm một cái cớ, anh cầm một cái USB lên lầu.


Cách đó không xa bên cạnh phòng hiệu trưởng chính là phòng in ấn miễn phí của trường học, có thể in bài thi hoặc là tư liệu cho giáo viên. Cho nên, anh có thể nhờ vậy đi ngang qua cửa phòng lãnh đạo, dùng kỹ năng "Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc", cẩn thận nghe một chút, cẩn thận quan sát một chút, xem những lãnh đạo đó có vấn đề gì.


Phỏng chừng là thầy Nhậm thắp sáng kĩ năng bị động "Gặp được cặn bã may mắn lập tức tăng cao!", cho nên, anh thế mà nghe được một cuộc đối thoại giữa hiệu trưởng và người khác.


"Ha ha, anh xem tôi là đồ ngốc mà chơi sao? Tôi đã an bài tốt người của anh, hiện tại trường học của chúng tôi chẳng qua là xảy ra một chút chuyện, anh lại muốn quỵt nợ? Tôi nói cho họ Phó anh biết! Chỉ cần anh dám làm như vậy, ngày mai tôi sẽ thông cáo với thiên hạ về chuyện tổ chức của anh! Đừng cho rằng tôi không biết mấy người muốn gì, tuy rằng tôi cũng chẳng phải thứ tốt lành gì cho cam, nhưng các anh mới thật sự xấu xa, vậy mà nghĩ ra được phương pháp ghê tởm như thế, cũng không sợ sét đánh!"


"Khà khà, sét cũng sẽ đánh tôi? Anh cảm thấy mọi người có tin tưởng lời anh nói không? Tôi chính là cấp bậc giáo sư, hơn nữa là một trong mười hiệu trưởng xuất sắc nhất của quốc gia! Một người như tôi sao có thể làm chuyện bất lợi với học sinh được? Vậy tất nhiên là các anh oan uổng tôi, hơn nữa uy hiếp tôi thôi!"


"Cho nên, nếu như anh còn muốn tôi tiếp tục rải đinh hợp tác với các anh, anh phải đưa tiền và biệt thự đã hứa với tôi cho tôi!"


"Hừ...... Mỹ nhân kế cũng không dễ dùng đâu, tôi chỉ là mắt nhắm mắt mở đối với mấy người mà các anh xếp vào thôi."


Nhậm Trúc từ hành lang bên này đi đến cửa phòng in ấn, tổng cộng chỉ nghe được bốn đoạn đối thoại ngắn ngủi đó, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã cũng đủ để anh phỏng đoán ra rất nhiều tin tức hữu dụng. Tuy rằng anh mặt không cảm xúc đi đến trong phòng in ấn, cái vẻ lạnh nhạt kia khiến giáo viên phòng in ấn né xa ba thước, nhưng trong lòng anh cũng đã sông cuộn biển gầm. Nhân vật trung tâm nhất của ngôi trường này, vậy mà sớm đã hợp tác cùng kẻ ác của thế lực nào đó.


Thầy Nhậm đơ mặt nghĩ, cái này nếu mà quay một bộ phim, anh nói không chừng chính là nam chính không sợ cường quyền, phấn đấu tới cùng, cuối cùng hy sinh tánh mạng của mình trong bộ phim đó mất. Đáng tiếc, nữ chính của bộ phim này cũng là nam.


Anh in xong tư liệu, ôm tư liệu trở về, trên đường phát hiện cửa phòng hiệu trưởng lại mở ra, lúc anh rẽ hướng nhìn thoáng qua bên trong, mặc dù chỉ là liếc mắt một cái, nhưng kỹ năng"Chủ nhiệm lớp nhìn rõ mọi việc" cũng có thể làm anh thấy rõ hiệu trưởng kia lại để cho hai cô gái xinh đẹp dáng người nóng bỏng vây quanh ở giữa, lộ ra tươi cười đắc ý, mà trên tay gã còn có hai tấm thẻ màu đen.


"Thật là thứ không phải người." Nhậm Trúc nghiến răng.


Hiệu trưởng như vậy quả thực là đang làm bẩn thanh danh Đỉnh Điểm, còn không bằng trực tiếp xem như xá xíu bằm bằm bằm ném văng ra cho chó ăn. Cuối cùng cũng đã hiểu vì sao trong trường học nhiều u ác tính như vậy, bất quá là bởi vì trên làm dưới theo, không kiêng nể gì mà thôi.


Bởi vậy, hai ngày kế tiếp tâm trạng của thầy Nhậm đều không tốt lắm, liên đới đến bảy vị học sinh nữ học sinh nam lấy bá đạo, táo bạo, ham chơi làm nhãn đều cảm nhận được hơi thở mưa gió sắp đến này, một đám đều xé cái roẹt tờ nhãn lúc trước của mình, hết thảy dán lên nhãn "Ngoan ngoãn đáng yêu" để phòng ngừa bị thầy Nhậm phạt chép bài và bình tĩnh mà trò chuyện.


Nói thật, bảy đứa nhóc trong lớp, trừ Chương Hải Đào với Tần Thứ ra, năm đứa còn lại đều có chút không hiểu lắm tình huống và biến hóa hiện tại —— rõ ràng trước khi tới trường học người lớn nói cho chúng nó, ở trong trường học chỉ cần không cho người khác bắt nạt, bắt nạt người khác không cần bắt nạt chết, vậy muốn làm gì thì làm nấy; rõ ràng trước khi tới trường, người lớn nói với chúng, giáo viên ở đây người nào người nấy đều hòa ái dễ gần, có bất cứ vấn đề gì hoặc là chỗ nào khó hiểu đều có thể dò hỏi giáo viên thậm chí nhờ bọn họ hỗ trợ; rõ ràng người lớn nói với chúng, nơi này tuyệt đối sẽ không có mấy thứ như hình phạt bài tập này nọ, nhưng từ mấy ngày trước, hoặc là nói bắt đầu từ sau khi thầy Nhậm cứu Chương Hải Đào, thầy Nhậm đã thay đổi!


Thầy Nhậm thay đổi, cả trường đều trở nên kì quái!


Ở trong trường học này cũng không thể muốn làm gì thì làm, một khi bị thầy Nhậm phát hiện làm chuyện sai, vậy thì nhất định phải chịu phạt, cho dù xách ra hứa hẹn khi trước của hiệu trưởng với lời cha mẹ dặn dò cũng không hề có tác dụng, thầy Nhậm sẽ đáp lại bạn bằng một nụ cười vô cùng ôn hòa, sau đó dùng ánh mắt quan ái trẻ em thiểu năng trí tuệ nhìn bạn, nói: "Trước khi xin giúp đỡ, em có thể động động đầu óc của mình trước, đầu tiên suy nghĩ xem có phương pháp nào mà mình dùng hết sức là có thể giải quyết hay không? Nếu không có loại phương pháp này, lại đi tìm người khác hỗ trợ. Thêm nữa là đã làm sai chuyện sẽ phải chịu phạt, chẳng sợ sau này em là nhân vật lợi hại cỡ nào, thậm chí là hiệu trưởng của trường học Đỉnh Điểm chúng ta đây, ở chỗ thầy không có bất luận khả năng nói điều kiện gì hết, chỉ cần các em vẫn là học trò của thầy, vậy cần phải làm theo quy củ của thầy!"


Lời này vừa ra, bảy nhóc học sinh tiểu học ở đây đều sửng sốt, ngay cả các trợ lý và bí thư phía sau bọn họ đều là ánh mắt "Anh quả thực muốn kiêu ngạo đến tận trời cao".


Nhưng mọi thứ lại khiến người khó hiểu như vậy đấy —— cho dù là Bành Phi Kỳ với Bành Phi Hiểm ở trong lòng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần trường học sẽ đổi giáo viên cho chúng nó, nhưng trong vòng mười ngày này, mỗi ngày bọn chúng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt lạnh hàng năm đóng băng lâu lâu hòa tan của thầy Nhậm, hơn nữa ngẫu nhiên còn phải viết kiểm điểm do bắt nạt người khác, nói chuyện dùng từ không văn minh, lớp học kỷ luật kém mà bị thầy Nhậm phạt.


Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm cũng không phải đồ ngốc, thấy ông thầy Nhậm đó giống như dựng lều cắm cọc đóng quân trường kỳ ở lớp bọn nó, cuối cùng cũng chỉ có thể thành thành thật thật học tập hơn nữa hoàn thành bài tập về nhà. Đừng nói, cứ như vậy, không khí học tập của toàn bộ 44 lớp học ở Đỉnh Điểm đều trở nên khẩn trương hơn, mà Nhậm Trúc tính toán thay đổi thói quen xấu của bọn nhóc một cách âm thầm, mở ra cánh cổng cuộc đời chính xác của chúng.


Thời gian loáng cái đã đến ngày thứ 10.


Sáng sớm, ba người Triệu An An, Vương Khiết Nhi và Lý Giai Hân cũng đã rời giường, hơn nữa bắt đầu tô tô vẽ vẽ ở trên mặt mình.


Tác giả có lời muốn nói: -0- Buồn ngủ muốn chết, ngủ sớm dậy sớm a a a a a a a, đây cũng là tui nói với chính tui - -.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.