Hệ Thống Chủ Nhiệm Lớp

Chương 18:




Giọng Nhậm Trúc tuy lạnh lùng, nhưng lời nói ra lại mang theo sức nóng trực tiếp thắp sáng hai mắt Ninh Huân. Anh cực kì rõ ràng nhìn thấy người đàn ông đối diện dường như cả người lập tức sáng lên, dáng vẻ này người khác vừa ngó cái là biết có chuyện tốt xảy ra.


Hai mắt Ninh Huân sáng lấp lánh muốn nói, thậm chí là muốn làm chút gì đó, nhưng mà lúc này phía sau hai người lại truyền đến một giọng nói mơ mơ màng màng: "Thầy Nhậm? Em ngủ quên sao?"


Nhậm Trúc nhanh chóng thả lỏng tay Ninh Huân ra, xoay người nhìn về phía Chu Lai: "Ừm, dậy thì đi theo thầy, vừa lúc để giáo sư Ninh đưa em về nhà."


Tâm trạng vốn cực kì khó chịu khi bị quấy rầy của Ninh Huân vì mấy lời này mà được vuốt lông rồi, hắn mỉm cười gật gật đầu, cực kì từ ái nhìn Chu Lai: "Đúng vậy, hơn 11 giờ, thầy đưa hai người về nhà."


Chu Lai có thể là còn chưa có tỉnh ngủ, theo bản năng liền nói: "Không phải chúng ta chạy xe điện hả? Chẳng lẽ bỏ nó lại đây?"


Giáo sư Ninh liền hừ một tiếng: "Xe thầy lớn, cốp xe bỏ một chiếc xe điện mini không thành vấn đề." Cho nên, hai người hẳn là rõ ràng xe điện với siêu xe, cái nào tốt hơn đúng không?


Chu Lai không nói chuyện, Nhậm Trúc cạn lời mắt trợn trắng: "Đi nhanh đi. Người ta đều đã bắt đầu dọn dẹp rồi kia kìa."


Nói xong lời này Nhậm Trúc liền mang theo Chu Lai rời đi, mà Ninh Huân đứng ở phía sau bọn họ, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một nụ cười. Hắn rất rõ ràng phát hiện ra, thái độ của Nhậm Trúc đối với mình đã trở nên tùy ý rất nhiều, mà  với kiểu người như Nhậm Trúc, từ "Tùy ý" này đã là từ gần nghĩa với "Thân cận".


Ninh Huân lái con siêu xe của mình chở Chu Lai cùng Nhậm Trúc về nhà. Lúc ban đêm hắn cực kì muốn ngủ lại nhà thầy Nhậm, nhưng mà cuối cùng lại bị Nhậm Trúc tàn nhẫn chặn ở ngoài cửa, nhiều lắm...... được thêm cái hôn sâu mà thôi.


Sờ sờ miệng mình, giáo sư Ninh cười rất chi là nhộn nhạo, cái loại cảm giác môi lưỡi tương giao dẫn tới lúc sau toàn bộ thân thể đều rung động này, thật sự khá là tuyệt vời.


Có điều, người yêu của hắn hình như quá thẹn thùng, còn phải từ từ tiến tới mới tốt.


Đêm nay, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Toàn thể phụ huynh cùng học sinh lớp 6-8 đều cho rằng sự tốt đẹp này nhất định có thể vẫn luôn tiếp tục cho đến mãi sau này.


Lỗ Ban Ban là bị một loạt tiếng đập cửa kịch liệt làm bừng tỉnh, đây là ngày nghỉ đông thứ tư, buổi tối hôm trước nhóc tham gia tiệc liên hoan trong lớp, ngày hôm qua cùng cả nhà đi công viên trò chơi, thời gian trôi qua khá thoải mái. Hôm nay là thứ hai, ba mẹ nhóc đều đi làm, nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức đặt đầu giường, 9 giờ rưỡi sáng.


Tiếng đập cửa kịch liệt vẫn còn đang tiếp tục, tựa hồ còn thêm cả tiếng la vội vàng nào đó. Lỗ Ban Ban dùng sức lắc lắc đầu, nghĩ tới giờ này chắc ông bà nội nhóc chắc đã đi ra ngoài mua đồ ăn, nhóc mới không còn cách nào khác mà tự mình mặc quần áo tử tế rồi bước nhanh xuống lầu.


Mà lúc nhóc ta đi đến phòng khách lầu một đã có thể rõ ràng nghe được tiếng la của người ngoài cửa. Đó là tiếng chú Trương, hàng xóm nhà bọn họ, mặt của Lỗ Ban Ban bỗng nhiên tái đi.


"Ban Ban! Ban Ban con có ở nhà không? Nhanh mở cửa đi! Nhà con xảy ra chuyện rồi!"


Lỗ Ban Ban ba bước thành hai chạy đến trước cửa mở ra, liếc mắt một cái lập tức thấy được chú Trương vẻ mặt khẩn trương bên ngoài: "Chú Trương! Sao vậy chú? Đã xảy ra chuyện gì ạ?"


Trong ánh mắt nhìn về phía Lỗ Ban Ban lúc này của Trương Lập Cương mang theo một ít thương hại, nhưng càng nhiều vẫn là nôn nóng: "Hôm nay lúc ba con đang mở họp thì bị người của Cục Công An mang đi! Hiện tại đã bị giam lại, mẹ con vì chịu liên lụy nên bị tạm giam. Giờ người có thể làm chủ trong nhà chỉ có con thôi, con mau nhớ lại số điện thoại của cậu hoặc là bác con đi, ông bà nội con khi nghe tin như thế, chịu cú sốc quá lớn đã vào bệnh viện cấp cứu rồi!"


Một đoạn lời nói dồn dập của Trương Lập Cương trực tiếp làm Lỗ Ban Ban cứng đờ tại chỗ. Nhóc cảm thấy mỗi từ mỗi câu của chú Trương nhóc đều nghe hiểu được, nhưng ghép lại với nhau thì nhóc chẳng tài nào hiểu nổi. Ba nhóc bị bắt? Mẹ nhóc cũng bị tạm giam? Ông bà nội đã nhập viện? Sao có thể chứ! Lỗ Ban Ban nói với bản thân, rõ ràng đêm qua cả gia đình còn thương lượng là qua mấy ngày nữa ba nhóc sẽ xin nghỉ, cả nhà cùng đi hải đảo ăn tết mà!


Lỗ Ban Ban há miệng thở dốc, một câu cũng không nói.


Trương Lập Cương nhìn cậu nhóc như thế, cho rằng Lỗ Ban Ban đã bị dọa choáng váng, đập vai nhóc một cái: "Ban Ban! Giờ con không thể sợ hãi được! Ông bà con còn đang cấp cứu kìa, mau gọi điện thoại cho bác hoặc là cô con đi! Bằng không ngay cả bệnh viện cũng không cho ông bà con ở đâu!"


Lỗ Ban Ban đột nhiên run lập cập, nhóc bỗng cảm thấy mình không mặc áo khoác thật sự rất lạnh. Là máy sưởi trong nhà đột nhiên ngừng sao? Nhóc nghĩ như vậy, nhanh chóng chạy trở về phòng khách tìm di động bắt đầu gọi điện thoại.


"Bác cả! Ba, ba con đã xảy ra chuyện rồi, ông nội bà nội đang ở bệnh viện, bác..."


Lỗ Ban Ban nói còn chưa kịp nói xong, đầu bên kia điện thoại cũng đã trực tiếp cúp máy. Lỗ Ban Ban nghe tiếng tút tút vội vã trong điện thoại, đầy mặt không thể tin tưởng, thậm chí là có chút luống cuống mà quay đầu nhìn về chú Trương đứng ngoài cửa.


Trương Lập Cương cũng không nghĩ tới sẽ là loại tình huống này, Lỗ Ban Ban sửng sốt một hồi lâu mới đỏ mắt nói: "Con, mấy người bác cả của con hình như cảm thấy ông bà nội bất công...... Còn có...... Bọn họ nói ba con không biết chiếu cố chuyện làm ăn của người một nhà......"


Tuy Lỗ Ban Ban ăn nói lộn xộn, nhưng Trương Lập Cương lại cực kì nhanh chóng hiểu rõ một ít hàm nghĩa bên trong những lời này. Mặc dù như vậy, Trương Lập Cương cũng cảm thấy bác cả của Lỗ Ban Ban rất khó hiểu, cho dù là cha mẹ có bất công, anh em có không tốt đi nữa, vào thời điểm cả nhà gặp chuyện không may, người làm con trai trưởng như ông ta không phải nên làm  gì đó ư?!


Nhưng lời này cũng không tới phiên Trương Lập Cương nói, vì rốt cuộc ông cũng chỉ là hàng xóm nhà họ Lỗ mà thôi. Có thể đặc biệt chạy đến nơi đây thông báo Lỗ Ban Ban một tiếng, ông đã là tận tình tận nghĩa.


"Ai, con nhanh cầm theo tiền đến bệnh viện trung tâm đi, tình huống của ông bà con không tốt lắm, có khả năng sẽ cần rất nhiều tiền chữa bệnh nằm viện." Nói xong Trương Lập Cương cũng liền rời đi.


Nhìn bóng dáng Trương Lập Cương rời đi, Lỗ Ban Ban vươn tay muốn nói gì đó, nhưng nhóc lại cái gì cũng không nắm được, cũng chẳng thốt ra. Một lát sau, Lỗ Ban Ban cắn răng, trong miệng phát ra tiếng nức nở nhỏ bé, lục tung khắp nhà mình tìm ra mười vạn đồng, sau đó vội vã chạy đến bệnh viện.


Khi ngồi xe cả người Lỗ Ban Ban đều run hết lên, nhóc cầu nguyện trong lòng cho ba mẹ ông bà nội đừng xảy ra chuyện gì cả. Rõ ràng nhóc đã nỗ lực học tập, rõ ràng nhóc đã bắt đầu từ bỏ thói hư tật xấu của mình, hơn nữa cực kì thành khẩn xin lỗi Chu Lai, rõ ràng tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt, nhưng sao trong một đêm hết thảy đều thay đổi?


"Bác sĩ! Bác sĩ! Ông bà nội của con đang được cấp cứu, con là cháu của họ! Bác sĩ, chú biết ông bà của con đang ở đâu không?!"


Lỗ Ban Ban vọt vào bệnh viện, dáng người hơi mập mạp của cậu nhóc trong ngày  đông vậy mà chạy đến mồ hôi đầm đìa, nhóc ôm chặt túi tiền trong ngực, bắt lấy từng bác sĩ đi ngang qua từng câu từng câu dò hỏi. Mà liên tiếp ba người bị Lỗ Ban Ban bắt lấy đều không ngừng vội vàng rời đi, lúc này trong bệnh viện quá bận, ai cũng không rảnh quan tâm thằng nhóc mập kia.


Bỗng nhiên Lỗ Ban Ban cảm thấy ngay bây giờ, toàn bộ thế giới hình như đã trở nên xa lạ cùng đáng sợ.


"Con có thể đi phòng cấp cứu lầu hai nhìn xem, nơi đó hẳn là có tin tức mà con muốn." Cuối cùng có một nữ bác sĩ dừng lại mở miệng, chỉ có điều nói xong cô cũng nhanh chóng rời đi, thân mình Lỗ Ban Ban cứng đờ, chạy tới cảm ơn nữ bác sĩ kia một tiếng, sau đó lập tức nhằm thẳng phòng cấp cứu lầu hai mà chạy.


Tuy cậu nhóc đã cố hết sức chạy, lại vẫn như cũ chậm một bước.


Lúc Lỗ Ban Ban thấy bà nội mình đắp vải trắng, bị bác sĩ đẩy ra, cả người nhóc đều sững sờ tại chỗ. Bệnh viện rõ ràng có máy sưởi, hơn nữa tiếng người ồn ào, thậm chí Lỗ Ban Ban còn thở hổn hển, nhưng nó lại cảm thấy thời khắc này, cực kì lạnh lẽo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.