Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 44: Chương 44





Phải nói mười chín năm sống trên cõi đời trước của tôi so với mấy tháng lay lắt ở cái thế giới này, chính là thiên đường và địa ngục!!!
Nhiều lúc tôi vẫn luôn tự hỏi: Nếu như lúc đó tôi không nhảy ra đỡ chùm đèn đó cho chị, liệu tôi có bị cuốn vào vô vàn hung hiểm ở thời đại này không?
Tất nhiên đáp án vẫn là không. Bởi vì đơn giản không có “nếu như”, có cho tôi một ngàn lần cơ hội nữa tôi cũng sẽ không ngần ngại cứu chị thêm một ngàn lẻ một lần.
Miệng rồng sâu hun hút há ra muốn đớp lấy tôi.
Tôi có thể nhìn thấy khoang miệng đỏ lòm của nó…
Với mấy cái răng to hơn cả người tôi…
Còn cả cái lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn…
Còn cả… ánh sáng?
Sáng?
Một bóng sáng cực lớn từ trong miệng rồng phóng ra đâm thẳng vào người tôi, vừa vặn đẩy tôi ra khỏi phạm vi tấn công của miệng rồng, đồng thời cũng khiến tôi ngã nhào xuống đất, lăn lộn như một quả bóng.
“Ư…”
Vừa mới định thần lại được, tôi phát hiện bóng sáng đang cuộn tròn trên người tôi ngoài nhớp nháp ra thì còn rất… ấm.
“Vân Nhi?”
Tôi ngây người, trong lòng chính là tiểu Vân Nhi! Mặc dù cả người đầy máu và vết lở loét, nhưng đúng là con bé!
“Khụ khụ…”
Vân Nhi gục trên người tôi mãi mới chống dậy nổi, nhưng vẫn nhất quyết ôm lấy vòng sáng ở trong ngực, nhìn kĩ hơn, vòng sáng đó tỏa ra ánh sáng lam thuần khiết, mặc dù yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy được nó đang phập phồng.
“Là Thiên Sát!” Giọng của Tiếu ở trong đầu chợt vang lên, hoàn toàn không giấu được kích động. “Nhóc con đã đưa được hồn phách của Thiên Sát ra rồi.”
“Th… Thật tốt quá!” Tôi run run ôm lấy cơ thể nhớp nháp vẫn còn đang run rẩy trong lòng, dạo chơi một vòng trong bụng rồng mà vẫn còn sống sót trở ra, đúng là trải nghiệm không nên để cho đứa nhỏ ba tuổi nếm phải!
“Hải Kỳ tỷ tỷ không sao rồi…” Tiểu Vân Nhi mếu máo, những vết lở loét trên mặt nó vẫn còn cháy xèo xèo, hai cánh môi trễ xuống trông thật đáng thương, đôi mắt ngập tràn vui sướng không thể kìm nổi hai dòng lệ tuôn ra.
“Ừ… nhóc giỏi lắm, nhóc đã cứu được tỷ ấy.” Tôi thấp giọng an ủi.
Tiếng rồng gầm từ trên cao đánh xuống khiến mắt đất cũng rung chuyển, tôi ôm lấy Vân Nhi bằng tay trái, che chắn con bé ở sau lưng mình. Thần Long hiển nhiên đã phát hiện ra Hồn phách của Hải Kỳ bị lấy mất, nó càng hung dữ hơn muốn tấn công chúng tôi.
Đúng lúc này tôi lại thấy đầu váng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực nào.
“Đồ ngốc ngươi dụng thần lực quá độ rồi. Tiếp theo cứ để ta đi.”
Tiếng nói của Tiếu như xa như gần, bất giác cánh tay ôm Vân Nhi của tôi liền lòng ra, sau đó hoàn toàn không biết gì nữa.
***
Tay trái vuốt lên chỗ xương gãy ở cánh tay phải, ta mạnh tay bẻ “rắc” một cái, hai đầu xương vỡ được lắp khít với nhau lập tức tái tạo, trong nháy mắt tay phải đã cử động được.
Đồ ngốc Lưu Diệp! Nếu như nàng ta xhịu để ý một chút thì cánh tay cũng không đến nỗi vô dụng lâu như vậy.
Đồng tử màu tím chớp chớp, ta lạnh lùng nhìn Thần Long… à không, hiện tại không còn hồn phách của Thiên Sát nữa, nó chỉ là một con Xà yêu đội lốt rồng.
“Vẫn còn muốn đấu sao?” Ta để mặc Vân Nhi ngồi co trên đất, đứng lên đối diện với Xà yêu.
“Vậy ngươi muốn thế nào?” Xà yêu cười khinh bỉ, hiển nhiên không coi ta là đối thủ nó đáng để tâm.
“Giao lại hồn phách của tiểu bảo bối, ta sẽ để ngươi còn có cơ hội đầu thai.”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy… chấp nhận hồn phi phách tán đi!”
Ta vung tay tạo vạn băng kiếm phóng lên, đồng thời Xà yêu cũng gầm lên một tiếng lao xuống, cường khí cùng kình lực va chạm nhau tạo thành những tiếng nổ đinh tai, cuồng phong cuốn tung mặt đất, trường bào của ta bị cuốn lên bay phần phật. Vạn băng kiếm không hề bay riêng rẽ, tất cả đều có linh tính, trong nháy mắt liền tập hợp thành một băng kiếm khổng lồ đủ sức xuyên qua cái đầu rồng của Xà yêu.
Tưởng chừng khi Xà yêu cùng đại kiếm đâm vào nhau sẽ có biến cố lớn, nhưng sự việc sau đó xảy ra còn ác liệt hơn. Thân rồng đang bay lượn bỗng chốc vô lực, rơi ầm một tiếng xuống mặt đất.
Ta xách cổ áo Vân Nhi nhảy ra vừa vặn tránh được đuôi rồng quật đến, từ trên mỏm đá thật cao nhìn xuống xác rồng kịch liệt lăn lộn giãy dụa, không khác gì một con rắn quằn quại chờ chết.
“Dùng hết thần lực rồi chứ gì.” Ta cười khẩy.
“Ch… chuyện gì…” Vân Nhi ở dưới chân vẫn ôm khư khư lấy hồn phách của Thiên Sát cũng không thể không kinh ngạc.
“Cái này là kết cục của kẻ tham lam thứ không thuộc về mình.”
Ta phóng lên trên đầu rồng, nó vẫn còn đang quằn quại, móng vuốt cào xới mặt đất còn đuôi thì quật qua lại, san bằng cả một vùng.
Chỉ một lúc sau, thân rồng đột ngột phát sáng, kích thước khối sáng cứ như vậy mà nhỏ dần, thân thể to lớn dần co lại, cho đến khi đạt được kích thước thích hợp, ánh sáng chói lòa vụt tắt, để lại trên đất là thân thể Hải Kỳ đang thoi thóp cào mặt đất. Tứ chi của ả bê bết máu, miệng há ra không ngừng co giật.
“Thế nào? Ta đã để cho ngươi một đường sống nhưng ngươi không chịu.”
Ta đáp xuống bên cạnh ả, cơ thể ả giật giật, đôi mắt nhìn lên ta vằn vện tơ máu đỏ, muốn bao nhiêu căm hận liền có bấy nhiêu.
“Kh… không thể nào! Ta đã có Long thể, đã có Long châu! Cho dù không còn Long hồn… không thể nào thất bại được.”
“Ái chà chà, nếu ta nói Long châu không phải Long châu thì sao? Cái thứ ngươi cướp được chỉ là một phần rất nhỏ trong phách của tiểu bảo bối mà thôi.”
“Không thể nào!” Ả gầm lên.
“Tại sao lại không thể?”
“Ngươi… rõ ràng ngươi lúc đó… ngay cả Vân Nhi… Các người lừa ta!!?”
“Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta thực sự sẽ để ngươi đụng được vào một ngón tay của tiểu bảo bối sao?”
“Không thể… Rõ ràng mật thất dưới giường sen đó không thể là giả! Ngươi rõ ràng đã giấu nàng ta xuống đó!”
“Ừ, đúng là ta có giấu nàng xuống đó, nhưng mà ngươi có biết mật thất đó không chỉ có một lối ra vào không?”
“… Không thể nào…”
“Ngươi còn câu nào khác ngoài ‘không thể nào’ không?” Ta ngoáy ngoáy lỗ tai, khinh bỉ nhìn xuống ả, “Đáng tiếc cho một mưu kế tỉ mỉ, nhưng ngươi lại gặp phải ta.” Kiếp trước ả không thành công chiếm giữ được Thần long, vậy kiếp này làm sao có thể được nữa?
Lại nói mấu chốt của kế hoạch này là “long châu”, chính là hồn phách của tiểu bảo bối. Một khi Thần long cùng long châu hợp nhất, quả thật có mười Tiếu cũng đánh không lại, trừ phi cùng đồng quy vu tận. Nhưng nếu “long châu” là giả… vậy thì lại khác rồi! Đợi khi mảnh phách bé nhỏ kia tan hết, thứ tiêu hao chính là tu vi của ả. Ha! Bây giờ thì hay rồi, tu vi hơn hai ngàn năm đều cạn sạch!
“Ngươi! Tất cả! Tất cả đều do ngươi!”
Ả trở nên cuồng loạn, mồm ả há hốc ra, ngửa lên cái cổ bỗng trở nên dài gấp đôi, phần da hai bên miệng rách đến tận mang tai, từ trong cổ họng phóng ra một con đại xà vàng kim, nó hung ác giơ lên bốn cái nanh độc tấn công tới chỗ ta.
Phập!!!
Lưỡi đao lạnh lẽo cắm ngang cổ rắn, găm sâu vào trong đất khiến cho mình rắn bị cố định không thể di chuyển chỉ có thể liều mình quằn quại, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Ta giật mình kinh ngạc.
“Tiểu bảo bối…?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.