Hệ Liệt Thập Tam Vĩ Hồ: Tiếu

Chương 1: Chương 1






Ta là Tiếu.
Tên chỉ có một chữ Tiếu.
Tại sao á? Ai biết? Ta so với người khác càng muốn biết hơn!
Tuổi?
Đừng hỏi, sớm đã không còn đếm nữa.
Ta là ai à? Hmm… Giáo chủ Thần Giáo, nghe có oai không? Ngươi hỏi Thần Giáo là gì sao? A…
Ta cũng không rõ nữa, mấy cái đó đều do bảo bối Vương Nhi của ta quản. Còn ta á, chỉ cần làm nàng vui là đủ rồi.
Ai ai~ Tiểu bảo bối à, hôm nay nàng muốn giết ai nào? Nếu nàng còn chậm chạp chưa quyết định, vậy ta trước cứ thay tã cho Tiếu Vân Nhi vậy. Haizz…
***
Bé là Vân Nhi.
Mẹ của bé nói cha bé không có họ, nên bé chỉ là Vân Nhi mà thôi, không giống như Thạch Tử là Lâm Thạch hay tiểu Lan Nhi là Bùi Nhược Lan, Vân Nhi chỉ là Vân Nhi thôi.
Mẹ của bé tên là Vương Mặc Trúc, thấy không, đến mẹ cũng có họ nhưng bé lại không có, nhưng mà mẹ nói bé đã ba tuổi rồi, không được ghen tị như con nít, nên bé nhịn.
Còn cha bé ấy à… Không biết nữa. Bé chưa bao giờ gặp cha hết. Mẹ nói chừng nào bé gặp ai đó đẹp hơn mẹ thì đó chính là cha. Nhưng mà thật không vậy? Bé còn chưa có gặp ai xinh đẹp như mẹ đâu! Ngay cả mấy tỉ tỉ ở trong lâu cũng không ai xinh đẹp bằng mẹ. Vì thế mà ma ma suốt ngày cứ bám riết mẹ không buông, nói mẹ chỉ cần lên múa một khúc cũng được rồi, lần nào bé cũng thấy ma ma bị mẹ đá bay ra ngoài hết, nhưng mà ma ma cũng chưa có bỏ cuộc bao giờ, nên chỉ có mẹ thua thôi. Haha…
***
Lưu Diệp tôi mười chín tuổi lần đầu tiên nếm mùi thất tình…
Có người nói: yêu đơn phương không bao giờ sợ thất tình, con mẹ nó gạt người! So với bị người ta đá có khi còn đau hơn!
Ngày 15 tháng 3 năm 2013, lễ cưới của chị tổ chức thật hoành tráng, tôi mặc một bộ lễ phục phù dâu hồng nhạt đứng bên cạnh người mình yêu suốt sáu năm, cảm xúc ấy à… thật muốn giết người!
Tôi cười, nhưng không dám nhìn chị… Chị à, xin đừng cười thật hạnh phúc như vậy, đẹp như vậy… khóe mắt tôi liếc qua chị thật nhanh, tim cũng thật đau…
Người đàn ông đứng bên phải chị là Trịnh Nhã, là người chị nguyện gắn bó suốt cuộc đời, còn với tôi, là kẻ tôi muốn dẫm nát dưới chân trong suốt phần đời còn lại!
Cha xứ chậm chạp đọc lời tuyên thệ, ông có thể đọc nhanh hơn một chút được không? Tôi thật hoài nghi lưỡi ông có vấn đề gì đó. Tôi cũng không ngại lấy ra dùm ông để kiểm tra đâu! Tôi dậm dậm chân, đôi giày cao gót chết tiệt này quả thật không phù hợp với tôi!
Đám cưới này, những lời chúc mừng này, bộ váy trắng này tất cả đều không phải những thứ tôi chờ đợi. Nhưng chúng lại khiến chị thật hạnh phúc, chỉ tiếc, người sánh vai cùng chị… không phải em…

Rắc…
Thời khắc chùm đèn pha lê rơi xuống chỗ chị… Tôi đã nghĩ… Chị à, nếu có kiếp sau…
Chương 1.
“Thần Tôn…”
“Thần Tôn!? “
“Thần Tôn!!!”
“Mau… Mau gọi Hải Kỳ!!!”
“CHỊ ƠI!!!!”
!!!!!!!!!!!!
A…
Chị đâu… Tôi ngây ngốc nhìn quanh… Khung cảnh xa lạ… Hoàn cảnh xa lạ…
Đây là đâu..?
Căn phòng rộng thênh thang phủ đầy mành trướng màu tím nhạt, những vật dụng bằng gỗ tinh xảo, lại có cả một cái lư hương kiểu cổ không ngừng tỏa ra khói trắng ngà…
“Thần Tôn!!!”
Một đám người xông vào phòng làm tôi giật mình, nhìn lại…
Đây là tiên giới à!!!!?
Tôi đơ ra nhìn đoàn tiên nữ lao về phía mình quên cả chớp mắt. Mà tất cả bọn họ trên mặt đều mang một biểu cảm lo lắng tột cùng. Còn đẹp thế nào ấy à… Đầu óc vẫn còn ngu muội nên tạm thời không thể tìm ra từ ngữ thích hợp!
Tôi vẫn còn ngây ngốc, họ đã tới vây xung quanh giường, giường… Đây rõ ràng là… là một cái lá sen á!!! Từng nghe có loại sen lá khổng lồ nâng được người 80 cân, nhưng sao lại to đến mức mười người nằm cũng vừa thế này!? Chiếc giường lá sen nằm ở trung tâm căn phòng, đoàn người ùa tới cũng thật mau chóng đã bao vây xung quanh tôi…
Nơi đây có lẽ là tiên giới… Còn mình… Trong đầu tôi xẹt qua một đoạn kí ức. Cái chùm đèn đó… Chắc là cũng bét nhè rồi…
“Đầu thật đau…” Tôi lẩm bẩm.
“Thần tôn?”
Tôi ngước lên, nhìn thấy một tiên nữ bước tới gần mình lại ngẩn ra một lúc. Nàng mặc một thân áo lam, dịu dàng khiến tôi nghĩ tới hoa cát cánh… Êm dịu nhưng Kiên cường… Nàng nhè nhẹ nắm lấy tay tôi, sau đó hai ngón tay đè lên cổ tay tôi rồi bắt đầu trầm tư. Là bắt mạch nha
~Tiên nữ cát cánh nhăn mày một cái rồi ngước lên nhìn tôi, định nói gì đó nhưng bỗng hốt hoảng kêu lên “ Thần tôn! mắt người…"
“Mắt? “ Tôi nghi hoặc hỏi.
“Mắt người màu đen!!!” Tiên nữ la lên
Mắt nào chẳng màu đen… Tôi nghĩ thế. Nhưng mà các tiên nữ xung quanh tôi hình như cực kì chấn động với tin này. Tôi nghi hoặc nhìn quanh, xem xem mắt họ cũng màu đen mà?
“Thần tôn, người có cảm thấy không ổn chỗ nào không?” Tiên nữ cát cánh lại bắt mạch cho tôi một lần nữa vừa hỏi.
Đầu hơi đau…
Chắc là do bị đèn chùm rơi vào đầu, tôi vô thức đưa tay lên sờ đầu nhưng không có cục u nào cả, chỉ là bất chợt nhìn sang…
WTF!!!
Đây là tay aiii!!! Tôi đưa cánh tay trắng hồng mươn mướt kia lên nhìn thật kĩ. Ặc! Không phải tay mình! Cái đôi tay đen sì sì rám nắng mới là tay mình! Nhưng suy nghĩ lại, hình như nó cũng nát bét theo cơ thể rồi… Vậy… Hình như…
“Chị… À… Tỷ gọi ta là gì?” Tôi nhìn tiên nữ cát cánh dè dặt hỏi.
“Thần tôn… Người…”Tiên nữ cát cánh trợn tròn mắt nhìn tôi.
Thần Tôn. Tôi nhớ… Trong cuốn tiểu thuyết nào đó từng đọc… Cái này là danh xưng của lão đại trong chúng giáo đi.
“Bẩm đường chủ” bỗng từ ngoài có tiếng thông báo, mọi người quay ra nhìn, tôi cũng chú ý đến một người khác… Tiên nữ áo đỏ trong đám người lên tiếng, giọng nói hùng hậu khiến tôi nhớ tới mẹ mình ở nhà, lông mày rậm, đuôi mắt hơi xếch lên, cánh môi đỏ tươi giương lên một độ cong hoàn hảo… “Có chuyện gì?” Hai mắt nàng nheo lại ẩn ẩn một sự uy nghiêm theo kiểu miễn làm phiền.
“Đám võ lâm chính phái lại kéo tới đòi bình định Thần giáo chúng ta.” Giọng cấp báo từ bên ngoài truyền vào nghe không ra chút nào khẩn trương, tôi còn nghe ra một chút trào phúng trong đó…
Ể…
Võ lâm Chính phái?
Thần giáo?
Thần Tôn…
Đại ma đầu !!!!!!!
wAhahah… Vui vậy! Vừa bị chùm đèn đè bét nhè xong tỉnh dậy thành lão đại của tà giáo. Thật mẹ nó muốn giết người á! Cẩu huyết! Quá cẩu huyết rồi!!!
Cô gái áo đỏ không một chút nhăn mày trực tiếp quay qua chỗ tôi hơi khuỵu xuống hành lễ rồi nói.
“Xin Thần tôn an tâm tĩnh dưỡng. Đám ruồi bọ đó Chu Tước đường sẽ giải quyết triệt để.”
Nói xong cũng chẳng quay đầu lại liền đi ra ngoài trong tích tắc, nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Tôi nhìn theo hướng đó cho tới khi một bàn tay mát mát lạnh lạnh lại chạm vào tay mình, tiên nữ cát cánh khuôn mặt đầy tràn lo âu nhìn tôi. Trong ánh mắt nàng ngoài quan tâm còn có chút đau lòng, giống như… Năm đó tôi ngã gãy chân phải nằm một chỗ 3 tháng, ánh mắt của chị khi đó nhìn tôi cũng giống như vậy. Ngực lại có cái gì nhói lên. Tôi nhăn mày, cụp mắt không nhìn người kia nữa. Rồi cũng không biết gì nữa…
***
“Bộ dáng thật kém”
Tôi mở mắt lần nữa. Tối thui. Trong không gian rõ ràng tôi có thể nhìn thấy tay chân mình nhưng xung quanh chỉ có một màu đen huyền. Hay là lại xuyên không qua nơi khác nhỉ…
“Nha đầu.”
Tôi hơi bị mất phương hướng, trong cái chỗ đen thui này nhìn quanh quất cũng chẳng biết được mình đang ở hướng nào.
“Nha đầu…”
Lại là tiếng đó, tôi nghĩ có lẽ nó phát ra từ phía sau, nhưng nhìn lại lại chẳng có ai.Trong lòng rơi lộp bộp mấy tiếng, có khi nào gặp… ma.
Tôi hoang mang nhìn quanh thật lâu, cho tới khi một bóng dáng dần xuất hiện từ trong tấm màn đen đặc, nhìn được rõ hơn... Ặc… Một ĐẠI MỸ NHÂN đang lười biếng tựa trên cái lá sen khổng lồ. Nói là mỹ nhân cũng không đủ một góc váy của nàng. Mấy vị yêu nghiệt mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành trong tiểu thuyết ngôn tình chắc cũng đến giống như nàng là giới hạn rồi. Tôi vội vàng che mắt mình lại, mấy thứ quá sáng chói không nên nhìn lâu rất có hại ắt.
“Tiểu nha đầu. Chẳng lẽ ngươi chê ta giống quỷ?”
Giọng đại mỹ nhân thanh thoát vang lên, tôi nghe có chút quen quen, nhưng mà nghe xong lại cảm thấy có gì đó hơi khủng hoảng, như kiểu giây tiếp theo sẽ bị giết…
“Đâu có đâu có” Tôi vội vàng bỏ tay khỏi mắt, nhìn mĩ nhân cười cười “Chẳng qua tỷ quá xinh đẹp đi, tô… à, ta sợ nhìn nhiều sẽ làm tỷ không vui…ha ha…”
Vì chúa… Tôi nhìn nàng một lần lại một lần không mở mắt ra được. Xiêm áo màu tím nhạt hư ảo tựa như khói sương bay bay trong không gian đen huyền ảo. Suối tóc đen dài thật dài uốn lượn trên mặt lá sen xanh biếc, lại tùy ý vương một chút trên đôi bàn chân trắng nõn nhỏ nhắn. Nàng chỉ tùy ý nằm trên lá sen, khóe môi mang chút ý cười nhưng lại khiến tôi có chút hơi hoảng, tựa như có áp lực đè nén trong lồng ngực
Đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt màu tím yêu dị. Tôi không dám ngẩng cao đầu nhìn vào đôi mắt đó lần thứ hai. Tôi sợ rằng nếu tiếp tục nhìn chỉ sợ giây sau lại bị xay nát bét.
“Nha đầu à… Biết tại sao ngươi ở đây không?"Đại mĩ nhân lại cất tiếng, âm thanh tùy ý nhưng cũng làm tôi hơi rụt vai một chút…
“Hình như là… xuyên không tới. Ha ha…"Tôi cực lực làm cho giọng nói của mình thật bình tĩnh, nhưng mà vì chúa… Nghe giống tôi đang khóc thì đúng hơn.
‘’Ngươi chết vì ngu ngốc.’’ Mỹ nữ hơi nhíu mày, giọng lại lạnh hơn một chút. “Ngươi vì nàng mà nhận lấy cái chết thảm khốc, nhưng nếu nàng cuối cùng biết được thứ tình cảm kia của ngươi...Nàng sẽ nghĩ sao đây? Ngươi nghĩ như vậy đáng không?”
Nàng. Có lẽ đang nói về chị đi… “Không đáng.” Tôi nói “ Lẽ ra phải kéo tên kia theo cùng, hoặc cho hắn chết một mình. Như vậy tôi với chị ấy sẽ đều hạnh phúc! Ha ha. Nhưng mà, trong lúc đó ai mà nghĩ nhiều đươc như vậy chứ... Vả lại, chị ấy nhất định sẽ đau lòng…” Trong tim lại có cái gì trùng xuống, đáng không?
“Haiz… Cuối cùng vẫn là vậy mà thôi” Mĩ nữ thong thả ngồi dậy, bàn chân bạch ngọc bước xuống thềm đen kia đối lập thật khiến người ta nhức mắt. Nàng đi như lướt về phía tôi, càng đến gần tôi lại càng cảm thấy áp lực đè lên tim phổi càng nặng đến mức khó thở. Cho tới một khoảng cách nhất định mới dừng lại. Hai con ngươi tím nhạt nhìn tôi bình thản mà nói “Ta là Tiếu”
“Tôi là Lưu Diệp” Tôi đè xuống cảm giác bức bách mà nhìn vào nàng, khuôn mặt kia trong giây lát lại hiện vẻ hài lòng.
“Ngươi biết địa phương mình đang ở là đâu không?” Tiếu nhàn nhạt hỏi tôi, trên môi lại mang một chút cười cười tùy ý.
“Trong mộng?” Tôi nghi hoặc, có lẽ chỉ có trong mơ mới có tình cảnh này nhỉ?
“Ừm. Chúng ta đang ở trong thần thức của ta. Hay nói cách khác, linh hồn của ngươi hiện đang ở trong thân thể ta”

Tiếu nhàn nhạt cười, ánh mắt lại rơi vào khoảng không xa xăm đằng sau tôi. Nhưng nàng vừa nói…
“What!!! À… CÁi gì cơ!? Linh hồn…” Rồi tôi lại chợt nhớ tới đoàn tiên nữ đang săn sóc gọi tôi là Thần tôn… “Nói vậy… Tỷ, Ngài là cái "Thần Tôn" kia?!”
“Ờ… Có lẽ vậy” Tiếu nhún nhún vai “Tiểu bảo bối nói chỉ có người đứng đầu thiên hạ mới xứng với nàng, nên ta lập lên Thần giáo này, nàng nói ta quản giáo bừa bãi, nên ta ngoài làm Thần tôn thì chẳng phải làm gì hết, tiểu bảo bối còn nói… nói…” Âm thanh bỗng dưng trùng xuống “Nàng nói ta đã giết người nàng yêu nhất…”
Tôi giật mình. Trong nháy mắt Tiếu đang thấp tháng ý cười chợt ngập tràn đau thương. Cảm giác áp bức trong ngực đột nhiên tiêu tán, tôi vẫn chỉ có thể lặng im nhìn Tiếu tựa như nàng không phải đang đứng trước mặt tôi mà chỉ là ảo ảnh.
“Lưu Diệp’’ Đôi con ngươi màu tím khẩn thiết nhìn về phía tôi. “Giúp ta, giúp ta tìm nàng!”
Tôi hơi ngây người “Ngài nói… Tôi giúp ngài?”. Tiếu lại càng tiến đến gần tôi, trong giọng nói mang một chút khẩn trương “Thân thể này không còn là của ta nữa” Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt tôi, đôi mắt nàng cụp xuống, giọng nói lại như ở nơi nào xa xăm “Ba năm trước ta đã chết, thần thức thoát ra khỏi cơ thể không thể trở về được nữa, thân xác ta dù còn sống nhưng sẽ không bao giờ tỉnh lại, trừ phi…” Tiếu nhìn về phía tôi “Trừ phi có một linh hồn đồng điệu với ta nhập vào cơ thể ta. Nhưng thần thể, chỉ có thần hồn mới điều khiển được. Cho nên trong ba năm, ta đã du hành qua không biết bao nhiêu không gian thời gian để tìm được chuyển sinh của mình.” Khóe môi ý cười càng đậm “Cho tới lúc ta gặp được cô gái đó”.
“Là chị ấy?” Tôi trợn mắt… Cái chùm đèn đó… Không sớm không muộn lại rơi… “Ngài tính giết chị ấy!”
“Sao có thể ?” Tiếu đã trở lại lá sen, chầm chậm nửa nằm trên đó “Ta cảm nhận được khí tức quen thuộc quanh đó,muốn thử một chút, ai dè…”Ý cười vẫn kéo dài chưa hề tắt “Ngươi lại nhảy ra thật đúng lúc, ta nhầm, nhưng lại chết đúng người. Hah. Nhưng mà…” Lông mày cong cong lại nhíu một chút “Có lẽ đời này ta đã dung cạn thần lực, nên chuyển sinh của ta mới có bộ dạnh khó coi như vậy.”
“F…” Tôi thật muốn chửi thề! Trợn trắng mắt nhìn chằm chằm Tiếu. Hóa ra hung thủ giết tôi đang sờ sờ trước mắt!! Lại còn mang cái dáng vẻ dửng dưng thế là thế quái nào!? Đã thế, “bộ dạng khó coi” là sao?????Tôi ít nhất hồi đi học cũng đươc coi là khả ai xinh xắn nha! Là người đẹp năng động hoạt bát ai ai cũng thích… Nhưng nếu so với Tiếu, nói vậy cũng không quá đáng, thậm chí mình còn không băng một phần mười sắc đẹp của người ta… Hít thở hít thở… Tôi nhịn nỗi kích động muốn xông lên bóp cổ Tiếu, có biết là chết kiểu đó rất đau không hả??? Nhưng dù sao tôi cũng không dám động nàng ta, nên chỉ đành hỏi: “Ngài muốn tôi làm gì?”
“Tìm tiểu bảo bối!” Tiếu ngồi hẳn dậy, không còn một chút cười nào mà chỉ còn khẩn trương và nghiêm túc “Ba năm trước sau khi ta chết, Tiểu bảo bối và Vân Nhi cùng lúc biến mất không có tăm hơi, mặc dù trong ba năm này thân thể ta không thể cử động nhưng ta vẫn biết những chuyện đã xảy ra. Toàn giáo chúng Thần giáo đã tìm kiếm nàng suốt ba năm nhưng chưa hề có được điểm tin tức. Ta chỉ e…’’
"Ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?’’ Tôi nghi hoặc hỏi. Theo như Tiếu nói thì nàng chính là Thần nha. Cái gì có thể giết được thần á?
“Tình” Tiếu nhăn mày, hai mắt khép hờ lại tựa vào lá sen “Tại sao ngươi chết?”
“Do ngài giết…” Ánh mắt Tiếu mở ra nhìn khiến tôi nổi một trận da gà “…vì cứu chị...Tình?” Tôi chợt hiểu ra “Ngài yêu vị đó nhưng chết vì nàng.” Rồi lại nhớ ra Tiếu từng nói “Ngài giết người nàng yêu nên nàng trả thù ngài?” Con mẹ nó sao cẩu huyết quá vậy!!!!!
Mắt đẹp lại nhắm nghiền ẩn nhẫn, tựa như cực lực nén chịu đau đớn thấu tim, khi mở ra lại chỉ còn một màu tím trong suốt không cảm xúc.
“Nàng nói, ta đã giết người mà nàng yêu nhất, nàng muốn ta trả giá vì đã giết hắn. Nhưng mà, ta còn chả biết hắn là tên quái nào !!!”
Ặc…
Không nhớ?
“Nếu… Nếu ngài có thể du hành thời gian không gian mà..? Sao không kiểm tra một…chút..” Tôi im bặt. Tiếu nhìn tôi khinh bỉ như thể tôi chỉ là một con kiến..
“Làm sao kiểm tra qua? Bản Thần tôn chỉ tùy tiện vung tay cũng đủ thu vài mạng người. Nếu xem từng người một ta cũng không ngại thời gian tìm Vương Nhi quá dài."
Bản Thần tôn cơ đấy… Được rồi, nói vậy thì nàng cũng không có vô tội hoàn toàn đâu! Người ta nói tự làm tự chịu! Còn nàng làm rồi kéo tôi đến đây để chịu hậu quả!
“Từ nay thân thể này là của ngươi, việc của ngươi là tìm cho ra tiểu bảo bối, nếu người không giúp ta tìm nàng… hừ hừ… Bản thần tôn không ngại cùng ngươi đồng quy vu tận!”
Cái câu “đồng quy vu tận” kia có nhĩa là cùng chết đúng không? Ách… Tôi cũng vừa mới sống lại cũng không có muốn lại chết ngay đâu.
“Được rồi. Ta giúp ngài là được chứ gì .”
Khóe môi Tiếu lại cong lên, không phải nụ cười nhàn nhạt trước đây, nụ cười đó kéo dài tới khóe mắt cũng cong cong. Trong khoảnh khắc đó tôi bất chấp lại ngây người, cũng hiểu tại sao nàng lại tên là “Tiếu”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.