Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 57: Đón Ngươi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Uất Trì Điệp mở to mắt, nhìn về phía nam nhân khủng bố kia, sau đó thả tay Uất Trì Li ra.
"Ngươi tính làm như thế nào?".
Đôi mắt Uất Trì Li tối sầm lại, có chút do dự có chút kiên định, nàng đưa tay lấy ra lọ thuốc nhỏ, ở một góc mà Dương Tranh không nhìn thấy, lắc lắc trước mặt Uất Trì Điệp.
Uất Trì Li do dự nhìn Uất Trì Li: "Không dễ lại gần hắn, ngươi xác định ngươi vì Liễu La Y làm đến độ như thế này?".
Uất Trì Li không trực tiếp trả lời, nàng chỉ cười nhẹ nhàng nói một câu: "Đến đều đã đến rồi".
Nàng nhanh chóng nhét chìa khóa vào, nháy mắt cửa mở ra, Dương Tranh đột ngột sà tới nhưng bị sợi xích phía sau kéo căng, giữ chặt hắn lại, Uất Trì Li muốn tiến lên trước bèn bị một trận gió lao về phía nàng.
Uất Trì Điệp ở bên cạnh rút nhuyễn kiếm quanh eo ra, thay Uất Trì Li đón đòn tấn công này, nhưng lòng bàn tay vẫn bị chấn kinh sinh đau.
"Một tên quan văn, làm sao võ công lại cao tới mức này" – Uất Trì Li tự mình lẩm bẩm, sau đó nàng nhảy đến bên kia của căn phòng giam, cùng với Uất Trì Điệp giáp công, Dương Tranh một người khó có thể chú ý đến cả hai phía, rốt cuộc vẫn bị xuống thế hạ phong.
Uất Trì Li dư quang nhìn thấy những đạo khinh phong bắn ra của hắn, hằng lại những vết trắng trên bức tường.
Dương Tranh nhìn thấy không đấu lại các nàng, trong lòng có chút lo lắng, dứt khoát đứng tại chỗ vận công, Uất Trì Li thấy vậy vội tiến tới ngăn cản, nhưng tốc độ nàng không nhanh bằng hắn cho nên không chạm vào được người hắn thì đã bị bị nội lực ép lùi lại lần nữa.
Đồng thời lúc này, xích sắt khống chế Dương Tranh bị đứt đoạn, không biết từ khi nào đã đứt điểm nối giữa dây xích và bức tường.
Điều này lần nữa chứng minh phán đoán của Uất Trì Li là đúng, Dương Tranh thật sự giả điên, tiếp đó hắn lại dùng xích sắt làm vũ khí, vung nó như một con hổ, thật sự rất khó lại gần hắn.
Uất Trì Li đứng ở góc tường vài lần nguy hiểm suýt bị đánh trúng, cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm, da đầu nàng gần như mém tí tróc cả rồi, Uất Trì Điệp cả kinh, buộc miệng một tiếng thốt lên "Uất Trì", song lập tức kịp phản ứng, nuốt từ cuối cùng.
Sau đó công kích của sợi xích đột nhiên liền dừng lại, Dương Tranh dừng tay đột ngột, sợi xích nặng nề rơi xuống đất.
Đôi mắt trừng to trong khoảnh khắc trở nên rõ ràng, Dương Tranh đứng đó, tiếp đó từ từ mở đôi môi nứt nẻ, khàn giọng nói: "Uất Trì, Ngươi là người Bắc Vực?".
Uất Trì Li và Uất Trì Điệp liếc mắt nhìn nhau, Uất Trì Li do dự một hồi trong lòng có ý muốn thăm dò hắn, bèn lớn mật gật đầu xác nhận.
"Uất Trì không phải là họ mà người bình thường có thể dùng" – Dương Tranh lảo đảo tiến tới hai bước, Uất Trì Li nhìn rõ một chân của hắn bị tật, giống như bị người khác đánh gãy.
Hắn lại gần Uất Trì Li, dưới ánh sáng vô cùng mờ ảo hắn nhìn kĩ nàng, sau đó đột nhiên mở to mắt.

"Ngươi là, nhị công chúa?" – Vừa dứt lời, hắn đột nhiên quỳ xuống, làm một trận bụi bay lên.
Uất Trì Li giật mình, vội lùi lại tựa vào trên tường, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Uất Trì Điệp, Uất Trì Điệp cũng vội đi qua, đè thấp giọng nói: "Khi nãy ngươi hát, chính là bài ca của Bắc Vực?".
"Vâng.
Thần Dương Tranh, ra mắt nhị công chúa" – Dương Tranh dập đầu xuống đất, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy.
Thần?
Xem ra hắn không chỉ là người Bắc Vực, mà còn có quan hệ với Bắc Vực Vương, chẳng lẻ, mật thám này chính là mật thám của Bắc Vực?
Uất Trì Li nhất thời cảm thấy mọi chuyện ngày càng phức tạp, nàng hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó, thì bị Uất Trì Điệp bên cạnh vươn tay giật giật góc áo, nháy mắt một cái.
Uất Trì Li biết nàng ấy lo lắng người này nói dối, bèn nhẹ ho một tiếng nói: "Ngươi vì sao khẳng định ta là nhi công chúa của Bắc Vực?".
"Thần từng gặp ngài lúc nhỏ, nhìn thấy bộ dáng của ngài không thể sai được" – Dương Tranh vẫn cuối đầu như cũ.
Uất Trì Li nhìn thấy bờ vai run run của hắn, cùng với lực đạo dập đầu trong lòng mất đi vài phần nghi ngờ.
"Ngươi làm thế nào để chứng minh lời mình nói" – Uất Trì Li lại hỏi.
Dương tranh run rẩy di chuyển vị trí, lộ ra vạt áo, ra hiệu cho Uất Trì Điệp một bên lấy ra, Uất Trì Điệp do dự một hồi, vẫn mang theo bộ dáng khinh thường cẩn thận từng li từng tí, duỗi tay lấy ra một cái tua tua bằng bông.
"Đây là kim tuệ, chỉ có các quan thần cạnh Vương mới có, người ngoài không thể biết được.
Vật này đủ để chứng minh thân phận của thần" – Dương Tranh nói.

*Mấy loại tua tua kiểu này nè, giống mấy cái dây đeo thường thấy trên phim ấy
Uất Trì Điệp cầm kim tuệ đó quan sát một phen, song gật đầu với Uất Trì Li.
"Thế, ngươi quen biết Châu Thanh?" – Uất Trì Li cuối người, nhíu mày hỏi.
Dương Tranh nhướng mắt, trong mắt mang theo một tia hoài nghi, giống như hắn đang thắc mắc Uất Trì Li vì sao biết những chuyện này, nhưng mà lúc sau, hắn liền cuối đầu, nói: "Xin công chúa đừng quản những chuyện này, mọi thứ đã có Bắc Vực Vương an bài".
"Hắn ta cũng là người Bắc Vực?" – Uất Trì Li lập tức hỏi.
"Xin công chúa đừng quản chuyện này.
Có có, nếu như bây giờ tình hình có gì thay đổi, mời nhanh chóng quay về Bắc Vực" – Dương Tranh chết cũng không hé lộ cái gì.
Uất Trì Li đứng lên, hắn giữ kín đáo như thế, xem ra việc này không thể hỏi rõ được.
"Vậy được, ta không hỏi chuyện về Bắc Vực, ta chỉ hỏi chuyện Liễu đại nhân, là do các người hãm hại sao".
Dương Tranh dừng lại chút, sau đó gật đầu.
"Vì sao" – Uất Trì Li cau mày.
"Công chúa thứ lỗi, thần không thể tiết lộ chuyện này cho công chúa được" – Dương Tranh lại dập đầu.
Hỏi cái gì cũng không nói, chỉ biết dập đầu, Uất Trì Li dù có kềm chế như thế nào cũng tức giận đến nổi đầu bốc khói nghi ngút, trong lòng bạo phát, nàng lấy lọ thuốc ra muốn đổ vào miệng hắn.
"Tại sao công chúa lại muốn hỏi về Liễu đại nhân, chẳng lẻ là muốn lấy lại công bằng cho hắn?" – Dương Trạnh đột nhiên nói, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt Uất Trì Li, ánh mắt đó, làm cho Uất Trì Li ngừng lại động tác.
Khuôn mặt khủng bố bẩn thỉu, chỉ có đôi mắt dường như chứa một đoàn lửa.
"Là việc công chúa phó thác, thần nhất định tận lực hoàn thành".
Uất Trì Li nhìn vào mắt hắn, hai người bất động giằng co một hồi, Uất Trì Li bỗng vươn tay nói: "Tỷ tỷ, giấy bút".
Uất Trì Điệp há hốc mồm a một tiếng, sau đó mò mò trong ống tay áo xoay tới xoay lui, nhanh nhẹ liền chạy ra ngoài, qua một lúc trở lại, Uất Trì Điệp thở hồng hộc nhét giấy bút vào trong tay Uất Trì Li.
"Lấy trộm từ trên bàn của hộ vệ" – Nàng nói.
Uất Trì Li đưa giấy bút cho Dương Tranh, trầm giọng nói: "Vậy ngươi nghe theo những gì ta nói, dừng hai loại kiểu chữ viết một bức thư nhận tội, sau đó ấn tay vào".
Dương Tranh nhấc bút, đột nhiên mỉm cười, vừa cười vừa gật đầu: "Quả nhiên là công chúa Bắc Vực" – Sau đó cuối đầu viết nhanh, rất nhanh đưa hai tờ giấy cho Uất Trì Li.
Từ đằng xa truyền đến tiếng hét to, Dương Tranh liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thở dài nói: "Hộ vệ rất nhanh đã đến rồi, công chúa mau đi đi, để khỏi phải thêm phiền toái.
Chỉ là giấy bút này có thể cho thần không?".
Uất Trì Li nhìn kĩ hai bức thư đó, gật đầu, rồi cùng Uất Trì Điệp rời đi.
"Công chúa.
Thần đời này gặp được công chúa một lần, cũng xem như đã hoàn thành tâm nguyện.
Mong công chúa hãy truyền lời đến Hoàng thượng một câu".
"Thần, không phụ giao phó!" – Dương Tranh chật vật xoay người nói lớn.
Uất Trì Li nhìn lại, gật đầu với hắn sau đó xoay người rời đi.
Hai người rất nhanh liền lò mò ra khỏi tòa nhà này, dưới bầu trời tờ mờ sáng vận khinh công trở về, gió mát phả nhẹ vào mặt các nàng tạo một cảm giác dễ chịu khó tả.
Nhưng trong lòng Uất Trì Li có một tia phiền muộn, dường như nàng bởi vì người vừa rồi, sinh ra chút bi thương.
Tuy nhiên cảm xúc này kéo dài không được bao lâu thì Uất Trì Điệp kế bên liền mắng: "Chỉ biết gọi công chúa, ở đây có hai vị công chúa lận hắn không thấy sao!".
Uất Trì Li mém chút đã bật cười, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, mở miệng thuyết phục: "Có lẻ hắn thật sự chỉ từng gặp ta".
Uất Trì Điệp hừ một tiếng sau đó lẩm bẩm: "Bỏ đi, dù sao bổn công chúa cũng sớm quen rồi".
"Tỷ tỷ, phụ vương phái mật thám đến Đại Yến, ngươi có biết không" – Uất Trì Li đột nhiên hỏi.
"Đến cả ngươi còn không biết, ta đương nhiên cũng không.
Phụ vương từ trước đến nay không nói những chuyện này với ta, e rằng hắn nghĩ chúng ta chưa đủ sự từng trải, không muốn cho chúng ta đụng vào".
Uất Trì Điệp nói xong thì chuyển mắt sang nhìn Uất Trì Li đang cau mày ở đó, nàng lắc đầu nói: "Đừng nghĩ nhiều, trở về hỏi phụ vương không phải được rồi sao, cho dù như thế nào thì cứu Liễu đại nhân ra liền trở về Bắc Vực, ở đây có xảy ra chuyện gì cùng chúng ta không liên quan".
Uất Trì Li gật đầu, Uất Trì Điệp đúng là có lí, chuyện này vẫn nên giáp mặt hỏi Bắc Vực vương thì tốt hơn.

Nhưng nếu Bắc Vực và Đại Yến xảy ra xung đột, Liễu La Y là người Đại Yến, sẽ cùng nàng ấy...
Uất Trì Li nghĩ như thế này, nàng càng thêm ưu sầu.
Đợi đến khi bầu trời sáng hẳn, các nàng mới về tới phủ, lúc Uất Trì Li vừa đặt chân xuống đất chỉ cảm thấy toàn thân mệt nhọc, sử dụng quá nhiều nội lực thật sự mệt chết đi được.
Uất Trì Li ngáp một cái, loạng choạng bước vào trong, vừa mới đi qua hành lang bèn nhìn thấy như có người nào đó đang ngồi ở đình hồ.
Uất Trì Li lập tức thanh tỉnh lại, đi tới đó vài bước, bóng người đó dần hiện rõ, là Liễu La Y.
Nàng ấy đang nằm trên bàn đá, ngủ đến ngon lành.
Uất Trì Li nhất thời cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó lấp đầy, giống như trong lòng bị cào nhẹ một cái, chốc lát như dạt dào, chốc lát lại như khó chịu.
Nàng nhẹ nhàng bước tới, cởi ngoại bào xuống sau đó đắp lên người Liễu La Y, còn tiện tay sờ sờ nhiệt độ cơ thể Liễu La Y, lúc này nàng mới an tâm một chút.
Uất Trì Li ngồi xổm xuống trước bàn, hơi ngẩng đầu nhìn mặt Liễu La Y, ấm áp nói: "Tiểu Liễu nhi, thức dậy đi, mặt trời lên cao rồi".
Liễu La Y khẽ nhúc nhích, không đáp lại.
Uất Trì Điệp ở phía sau nhìn đến có chút lo, nàng ấy tiến tới vài bước, dùng lòng bàn tay vỗ vỗ bàn, thô lỗ sằng giọng nói: "Đừng ngủ nữa, nắng chiếu tới mông rồi".
Liễu La Y bị dọa từ trong mộng tỉnh lại, nàng bị dọa đến có chút run rẩy, còn chưa ổn định đã trượt sang một bên, Uất Trì Li vội nhanh tay nhanh mắt đứng lên hướng người về phía trước, giữ chặt Liễu La Y.
Cũng xem như được Uất Trì Li ôm vào trong lòng.
Lúc này Liễu La Y mới tỉnh táo hoàn toàn, nàng ấy nhìn Uất Trì Điệp, sau đó quay mặt đi, suýt chút đâm trúng vào Uất Trì Li, mặt Liễu La Y liền đỏ lên, vội vàng thoát ra, đứng lên.
"Ngươi trở về rồi" – Liễu La Y nói, sau đó đôi mắt hạnh quan sát Uất Trì Li từ trên xuống dưới một phen, nàng thấy Uất Trì Li không có hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ta bảo ngươi ngủ một giấc nhưng không có bảo ngươi ngủ một giấc ở bên ngoài, lỡ như trúng phong hàn thì phải làm sao bây giờ.
Còn nữa, bên hồ có côn trùng, ngươi không sợ bị chúng đốt sao?" – Uất Trì Li vừa nói, vừa vừa duỗi tay véo cằm Liễu La Y, tỉ mỉ dò xét.
Liễu La Y đẩy tay Uất Trì Li ra, không tự nhiên nói: "Ta sợ ngủ ở trong phòng sẽ không gặp được công chúa, cho nên mới ở đây đợi công chúa trở về, ai ngờ ngủ quên mất".
"Vả lại, trên người ta có độc, côn trùng không muốn cắn đâu" – Liễu La Y câu nhẹ khóe môi.
Uất Trì Li nhìn thấy nàng ấy cười nhẹ nhàng lộ ra lúm đồng tiền tươi như hoa, buột miệng nói: "Ngươi có độc ta cũng không sợ"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.