Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 33: Bàn Tay





Uất Trì Li nổi lên một trận da gà từ đầu tới chân, nàng nhanh chóng lùi lại phía sau ba bước, suýt chút nữa đụng trúng Liễu Mân Thường.
"Ngài là..." – Uất Trì Li không kềm được da đầu tê dại hỏi.
"Tạp gia họ Lý, là nội thị trong cung, hôm nay được lệnh của Hoàng đế đặc biệt đến đây mời Uất công chúa tiến cung, gặp mặt Hoàng thượng" – Người đó hơi cuối eo lại tiến về phía Uất Trì Li vài bước nói.
Uất Trì Li lại lùi ra nghiêng đầu hỏi Liễu Mân Thường: "Thái giám trong cung các ngươi đều giống như hắn sao?".
Liễu Mân Thường cũng bị phản ứng quá lố này của thái giám làm nổi da gà, hắn vừa xoa xoa lông mao dựng lên trên tay vừa nhỏ giọng trả lời: "Thông thường không như thế này, Lý nội thị là một trường hợp đặc biệt".
Truyện Hot
Uất Trì Li hiểu được gật gật đầu, xoay lại mặt mang theo ý cười: "Thì ra là Lý nội thị, thật là sơ suất, mau nhanh ngồi xuống".
Lý nội thị thẹn thùng đánh nhẹ Uất Trì Li một bàn tay, nói: "Công chúa nói đùa, Hoàng thượng còn đang chờ bọn ta trở lại, bên ngoài đã vì công chúa chuẩn bị ngựa rồi, ngài chuẩn bị một chút liền có thể tiến cung".
Uất Trì Li che lại bờ vai bị bàn tay hắn ta vỗ, cười đến rất khó khăn.
"Nội thị có thể cho ta biết Hoàng thượng vì sao muốn truyền ta vào cung không?" – Uất Trì Li sờ sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, sau đó tháo ra nhét vào trong tay Lý nội thị.
Lý nội thị tắc khắc cười tươi hơn, hắn đeo chiếc nhẫn vào trong tay rồi tiến đến gần Uất Trì Li, thần bí nói: "Có vẻ như người Bắc vực đến, chỉ rõ muốn gặp ngài.
Hoàng thượng nói từ khi ngài đến Đại Yến có tiến cung vài lần, nhân tiện gọi ngài vào cung trò chuyện".
Uất Trì Li hơi nhăn mũi, chịu đựng mùi phấn hương trên người hắn, lễ phép nói: "Thì ra là như vậy, đa tạ Lý nội thị".
Lý nội thi hàn huyên một lần nữa lúc này mới xoay người rời đi, vừa ra đến cửa, liền lấy chiếc nhẫn trong tay ra, ngẩng đầu xem phẩm chất nhẫn ngọc trong lòng rất vừa ý.
Thân phận Bắc vực công chúa này, so với thời điểm lúc mới đến khôn khéo hơn nhiều rồi, như thế này cũng tốt, sẽ dễ nói chuyện hơn, còn có thể thuận lợi kiếm chút đồ tốt rồi.

Uất Trì Li luôn giữ nét cười trên mặt, cho đến khi không còn ngửi thấy mùi phấn son kia nữa mới thở phào một hơi, xoa xoa vai khi nãy mới bị người đụng ho khan vài tiếng.
Ho sặc đến não nàng có chút đau, Hoàng đế đều giữ người này bên cạnh, Hoàng đế ở Đại Yến này đừng có nói là bị nghẹt mũi thời kì cuối rồi đi.
"Công chúa làm sao vậy?" – Trên đầu truyền đến giọng nói quen thuộc, Uất Trì Li lâp tức đứng thẳng người dậy, cười đàng hoàng.
"Không có gì.
Chỉ là cổ họng khô khóc thôi" – Nàng cười haha nói.
Liễu La Y khi nào đã đi phía sau nàng rồi?
Liễu La Y khẽ liếc nhìn Uất Trì Li một cái, hơi nhíu mày: "Công chúa thay đổi huân hương rồi sao? Sao lại nồng như thế".
Uất Trì Li sửng sờ, sau đó đánh trống lãng nói: "Đúng, mới đổi huân hương, là Tân Nhiên mua đó, vừa rẻ lại rất khó ngửi, chút nữa ta sẽ giáo huấn nàng".
Tân Nhiên đã quen với điều này rồi, khi Liễu La Y nhìn sang, Tân Nhiên chán nản nở một nụ cười tươi
"Cái đó, ta có chuyện muốn ra ngoài, ngươi cùng Liễu Mân Thường luyện kiếm đi, ta đi một lúc rồi trở lại" – Uất Trì Li hì hì cười xoay người liền đi.
"Đừng đùa nữa, ta cùng ngươi tiến cung" – Liễu La Y nói.
"Ngươi đã nghe thấy còn gạt ta?" – Uất Trì Li xoay người lại, giả vờ tức giận.
"Ngươi chẳng phải định lén ta tự mình tiến cung chứ?" – Ánh mắt Liễu La Y lạnh lẽo.
Uất Trì Li nghe thế lập tức liền dịu đi thái độ, đến gần nàng ấy tận tình khuyên bảo: "Ngươi vẫn là nên yên tâm ở trong phủ đợi ta, nếu như vào cung bị những người kia nhìn trúng, quá nguy hiểm".
"Nhưng ngươi không ở bên cạnh ta, ta chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao" – Liễu La Y không bị lay động nói.
"Với lại, ta lo cho ngươi" – Liễu La Y nói khẽ.
Nàng ấy cụp mắt xuống, làm cho người khác không thể nhìn thấy cảm xúc trong ánh mắt của nàng ấy, Uất Trì Li nhìn thấy dáng vẻ của nàng ấy như vậy dễ dàng bị đánh bại một trận, thở dài nói: "Bỏ đi bỏ đi, có ta ở đây nên sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.

Chỉ cần ngươi đi sát cạnh ta là được, cứ nói ngươi là nha đầu bên cạnh ta"
Cho nên cuối cùng hai người các nàng vẫn lên chung xe ngựa, một đường đi đến hoàng cung.
Xe ngựa hoàng gia quả thật tinh xảo, chỗ ngồi trong thùng xe còn có đệm, ngồi rất thoải mái, Uất Trì Li thoải mái đến nổi dựa vào vách sau lưng, nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, nhưng có lẻ là cũng khá lâu rồi rất nhiều chi tiết đã trở nên mơ hồ.
Chỉ nhớ Liễu La Y trong nguyên tác ngoại trừ lê phủ học, gần như không ra khỏi cửa, cũng chưa từng vào cung.
Sau đó nàng được phong thành phu nhân, trong buổi Quốc yến diễn một khúc, còn được Hoàng đế tán thưởng, thậm chí còn được phòng hào cái gì mà cáo mệnh phu nhân, đem đến không ít lợi ích cho Lục Vân Khuê.
Cáo mệnh: chỉ những phụ nữ được phong tước hệ trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kì đầu).
Lúc đó cũng gây nên một hồi xôn xao ở Kinh thành.
Nàng cẩn thận hỏi Liễu La Y: "Trước đây ngươi có tiến cung bao giờ chưa?".
"Không có, cha quản ta rất nghiêm, lần nào cũng không cho phép ta tiến cung, ngay cả ra ngoài phủ đi dạo cũng không được" – Liễu La Y nói, trong mắt có chút buồn bã.
Uất Trì Li cẩm thấy chuyện này thật sự kỳ quặc, Yến Quốc khá là cởi mở, tuy nói địa vị nữ tử luôn thấp nhưng chung quy vẫn có thể ra ngoài đi dạo, trong cung cũng có không ít nữ quan, Liễu Nho đường đường là Tương quốc công, không cho nữ nhi ra cửa cũng không cho tiến cung, nguyên nhân là do đâu?
Chẳng lẻ là do nữ nhi quá đẹp, sợ Hoàng đế nhìn trúng?
Uất Trì Li nghĩ như vậy lập tức cảm thấy không ổn, không ra ngoài mà còn được mọi người mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân nhà nhà đều biết, nếu không cẩn thận xuất hiện trước mặt Hoàng đế, thì càng làm cho người khác ham muốn hay sao.
"Ta luôn cảm thấy không đúng, hay là để Tân Nhiên đưa ngươi trở về đi" – Uất Trì Li do dự một lát, mở miệng nói.
Liễu La Y nghe xong đột nhiên nắm lấy tay áo của Uất Trì Li, nâng mi nói: "Ta sợ".
Nàng không dám rời Uất Trì Li quá xa, dường như chỉ cần nơi đó có Uất Trì Li vô luận là núi đao biển lửa, đều an toàn.
Nàng sợ hãi loại ỷ lại này, nhưng vô pháp thoát khỏi.
Uất Trì Li nhìn ngón tay thon thả trắng nõn, mềm mại đang kéo ống tay áo của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ, sau đó tự nhủ, hiếm có khi nào nàng ấy tùy hứng một lần, tùy nàng ấy đi.
Có thể nhìn thấy nàng ấy tùy hứng, so với trước đây luôn cẩn thận từng li từng tí mỗi ngày tốt hơn nhiều.
Hai người không nhắc lại chuyện này nữa, một đường im lặng tiến vào hoàng thành, xe ngựa đột nhiên dừng lại, Tân Nhiên thò đầu vào nói: "Công chúa, đến rồi".
Uất Trì Li nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó vươn tay về phía Liễu La Y đỡ nàng ấy, Liễu La Y vừa xuống không tránh khỏi ngã vào lòng Uất Trì Li, nàng đỏ mặt lùi lại, che dấu vẻ mặt không được tự nhiên của mình.
Uất Trì Li không phát hiện ra cái gì, nàng chống eo ngẩng đầu nhìn cung điện đỏ rực đồ sộ trước mắt, nhếch môi thở hắc ra: "Đây là lần đâu tiên đời này lão nương thấy được hoàng cung không phải qua di tích, cũng thật đáng giá".
Hai thị vệ ở cửa tuốt kiếm lớn tiếng nói: "Người đến là ai!".
Uất Trì Li bị dọa, tự hỏi tại sao âm thanh ở đâu mà vàng vọng khắp chốn vậy, nàng ngẩng đầu nhìn xem, nguyên lai là có năm cái đầu đang thò ra từ bên trên tường thành, cùng nhau thét lớn.
"Người đến là người nào!" – Bọn họ lại thét lên lần nữa, Uất Trì Li nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị không nhịn được cười, lấy lệnh bài quơ quơ trước mặt bọn họ.
"Cung nghênh Uất Trì công chúa!" – Một âm thanh khác vang lên, sau đó ầm ầm cửa cung mở ra, để lộ lối đi vòm cung rất cao, Uất Trì Li quay đầu vươn tay kéo Liễu La Y cùng đi, lúc này mới bắt đầu đi vào.
Tân Nhiên oán hận phồng má đứng phía sau, nghĩ thầm cùng là phận nô tì như nhau sao không dẫn mình đi như vậy.
Nàng cũng là lần đầu tiên tiến cung, cũng có chút bối rối!
Hoàng cung đúng thật là hoàng cung, Uất Trì Li vừa vào liền lạc đường, trên đường túm vài cung nữ hỏi phương hướng, một đường mơ hồ đi tới ngự thư phòng, vòng qua vòng lại mấy lần, trước mặt liền đụng phải ba lối rẽ.
Uất Trì Li trợn mắt ngước lên, trong lòng nghĩ vị hoàng đế này thật là hoang tài tốn của, thiết kế cung điện giống như một cái mê cung, thật là phiền phức.
Nàng quay lại nhìn Liễu La Y nãy giờ vẫn đi theo lại không nói tiếng nào, nhỏ giọng nói: "Chỗ này cũng không có ai đi ngang, ngươi ở đây đợi ta, ta đi thăm dò đường đi trước.
Tân Nhiên, bảo vệ nàng ấy".
Tân Nhiên ôm kiếm mặt đen lại tức giận khịt mũi một cái.
Liễu La Y nhìn Uất Trì Li sải bước rời đi, liền cắn môi, cuối đầu đè chặt đôi chân tê dại của mình, nhưng đột nhiên lại bị Tân Nhiên nắm lấy cánh tay kéo lên, né sang một bên đường, nép vào một tượng đá được trang trí ở đó.
"Dù sao cũng không có ai nhìn thấy, ngươi ngồi nghỉ một lát đi" – Tân Nhiên hung hăng nói.
Tuy rằng nghe lời công chúa đối xử tốt với Liễu La Y nhưng sau lưng nàng vẫn chán ghét Liễu La Y.
Liễu La Y ngồi xuống, trên chân cũng cảm thấy tốt hơn một chút, nàng nâng mắt nhìn Tân Nhiên cảm kích, câu lên khóe môi, cười ra tiếng, nói một câu: "Đa tạ Tân Nhiên cô nương".

Tân Nhiên chỉ cảm thấy sắc trời bổng chốc sáng hơn một chút, nàng quay đầu lắp bắp nói: "Không có gì".
Nhưng mà, Liễu cô nương, thật sự, rất đẹp...!(Tân Nhiên tuy có nhiều lúc hơi quá đáng với tiểu Liễu nhi nhưng mà vẫn là nhan khống chính hiệu á.).
Lúc này, từ trong một góc đột nhiên có người đi đến, đợi khi Liễu La Y nhìn thấy rõ mặt người đó, trái tim bổng trở nên căng thẳng, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nàng vội đứng dậy lùi lại phía sau.
Lục Vân Khuê, hắn ta tại sao lại ở đây?
Bây giờ Lục Vân Khuê không còn khí chất thanh cao như trước đây, đầu tóc hắn ta bù xù, trông rất luộm thuộm, lông mày không che dấu được vẻ u ám đáng sợ.
Sau khi hắn nhìn thấy Liễu La Y, đồng dạng cũng dừng lại bước chân, mặc dù nhìn chầm chầm nàng, nhưng hắn vẫn bước nhanh tới.
Liễu La Y không thể không lùi lại phía sau, Tân Nhiên đột nhiên bước tới che trước mặt Liễu La Y, rút kiếm ra chỉa về phía Lục Vân Khuê.
"Ngươi nếu tiến thêm một bước nữa, ta sẽ động thủ!" – Nàng quát.
Lục Vân Khuê giương người nhìn, ngây người, môi mấp máy, cuối cùng nói: "Ngươi vẫn tốt chứ?"
Trong lòng Liễu La Y sinh ra một trận chán ghét, nàng xoay đầu không nhìn hắn ta, nhưng vẫn không nhịn được hoảng sợ.
Lục Vân Khuê không đếm xỉa đến kiếm của Tân Nhiên, đi thẳng về phía trước, Tân Nhiên biết ở trong cung không thể đánh người, chỉ có thể từ từ lui về sau, nhưng vẫn một mực đứng phía trước Liễu La Y, tức giận trừng mắt nhìn Lục Vân Khuê.
Lục Vân Khuê vừa định nói gì đó, trên mặt đột nhiên bị tát một cái, đợi khi hắn nghiên đầu sang thì thấy Liễu La Y đang nhìn chằm chằm hắn một cách chết chóc, ánh mắt tức giận.
"Ta cảnh cáo ngươi, cách ta xa chút" – Liễu La Y nói từng câu từng chữ.
Bây giờ nàng đã trốn thoát rồi, nàng có người bảo vệ, nàng sẽ không sợ hắn nữa.
Lục Vân Khuê có vẻ không dám tin Liễu La Y cư nhiên dám động tay với hắn, hắn lại tiến về trước hai bước, mặc cho nửa khuôn mặt mới ăn tát.
Tay Liễu La Y tuy vẫn đang run lên, nhưng mà không hề lùi bước.
"Ngươi thật sự, hận ta như vậy?" – Đôi mắt Lục Vân Khuê đỏ như máu, trong giọng nói có một tia thê lương.
Đột nhiên, hắn lại nhận thêm một cú tát nữa vào trán, lực đạo của cú đánh này rất mạnh, hắn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vội ngẩng đầu nhìn thấy Uất Trì Li đang đứng trước mặt nhìn hắn với vẻ khinh thường, nói: "Hận cái đầu ngươi, mặt dày như vậy a, vẻ mặt ngươi như vậy là đang định làm gì?".
Uất Trì Li xoay người nắm lấy tay Liễu La Y, trên mặt mang theo nụ cười ranh mãnh: "Thiệt nghe lời, biết đợi ta trở lại mới ra tay"..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.