Hầu Môn Độc Phi

Chương 179: Chương 105.5




Nhưng tiếng nỉ non của hắn chỉ có thể trở thành di ngôn cuối cùng của hắn, hoảng sợ trong mắt hắn khi thấy được một đoàn hỏa nhanh chóng hướng tới chính mình, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, chuẩn xác sáp nhập thân thể của chính mình, hỏa liền thiêu ở trước ngực hắn, không ngừng lan tràn, không thể vãn hồi.
"A..." Tê tâm liệt phế tru lên một tiếng, lửa trên người Tư Đồ Diệp rất nhanh lan tràn, cuối cùng toàn bộ thân thể đều bị liệt hỏa kia hừng hực thiêu đốt, cùng với những tiếng kêu dãy dụa của hắn, Vân Cẩm rất nhanh bắn ra mũi tên thứ hai, thứ ba ... Thứ tám ,bảy người khác không một ai may mắn thoát khỏi, trước quảng trường, ước chừng có tám tiếng kêu dãy dụa đau đớn hòa thành một chỗ, thê thảm dị thường, dần dần, những đám lửa kia cũng chậm lại, tiếng rên ầm ĩ cũng ít đi rất nhiều, thời gian từng giây từng phút giây đi qua, thẳng đến khi tám người kia không còn nhúc nhích nữa, nhưng hỏa vẫn tiếp tục thiêu đốt ... Mọi người xung quanh khi nhìn thấy cảnh này đều sợ ngây người, cho dù là Sùng Chính đế cũng không ngoại lệ, động tĩnh bên này rất nhanh đưa tới những người ở chỗ khác, các cung tần phi nghe thấy liền tiến tới, liền ngay cả hoàng hậu nương nương cũng chạy lại đây.
Ở giữa mọi người , bị dọa đến nặng nhất chính là Minh Nguyệt công chúa , lúc này gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không chỉ dùng hai chữ "Trắng bệch" để hình dung là được . Cả người giống như mất đi linh hồn, trong miệng không ngừng kêu, "Không cần... Không cần... Không cần thiêu ta..."
Nàng xem kết cục của đám người Tư Đồ Diệp làm sao có thể không sợ hãi? Mới vừa rồi phụ hoàng rõ ràng nói, chuyện này giao cho nhị công tử xử lý, nhị công tử đã thiêu hết mấy người bọn họ thì sẽ xử lý nàng như thế nào?
An Ninh tự nhiên không có đem Minh Nguyệt công chúa thêm vào, mới vừa rồi lúc hỏa thiêu mấy người Tư Đồ Diệp nàng cũng đã chặt chẽ lưu ý phản ứng của Minh Nguyệt công chúa, dọa đến sao? Dọa choáng váng sao? Tốt lắm, đây đúng là mục đích mà An Ninh, bất quá, như thế này còn chưa đủ!
Liễm hạ mặt mày, An Ninh lại bên cạnh Vân Cẩm, nhẹ giọng công đạo một câu, Vân Cẩm nghe xong An Ninh phân phó, mâu quang vi liễm, đáy mắt cũng là bắn nhanh ra một đạo lịch quang, lấy một mũi tên lửa từ trong tay Hải Táp đặt lên trên cung,nhắm đến một chỗ, mọi người theo phương hướng của mũi tên nhìn lại, trong lòng đều là cả kinh..."Không cần..."
"Không cần..."
Hai thanh âm vang lên, Sùng Chính đế đã muốn từ trên ghế đứng lên, mà sắc mặt hoàng hậu nương nương cũng là trắng bệch, hướng tới phương hướng mà hỏa tiễn kia phóng tới chạy qua.
Chính là, tốc độ của bà làm sao có thể bằng vận tốc tên bay? Cơ hồ là lúc nghe thấy hai người kêu ra "Không cần"kiac, Vân Cẩm liền buông lỏng tên, tên thế như chẻ tre, bắn nhanh ra... Minh Nguyệt công chúa nhìn tên kia bay tới, đoàn hỏa kia cách chính mình càng ngày càng gần, cả người liền cứng lại, trong lòng nàng muốn tránh khỏi nhưng thân thể lại giống như không chịu sự điều khiển của nàng, cứ như vậy mà đứng ở nơi đó, thân thể không ngừng run run , nàng muốn chết sao? Muốn chết sao? Nàng không muốn chết a!
Tất cả mọi người nghĩ đến một tên này của Minh Nguyệt công chúa hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ngay tại lúc chỉ mành treo chuông chỉ nghe đinh một tiếng, tên kia giống như bị cái gì đánh trật, lệch khỏi quỹ đạo của nó, Minh Nguyệt công chúa chỉ cảm thấy bên tai một trận nóng bỏng, giống như bị hỏa nướng bình thường,tên kia chỉ xẹt qua bên tai nàng một chút, thẳng tắp hướng về phía sau nàng bay tới... trong lòng Minh Nguyệt công chúa thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người nhất thời xụi lơ, phanh một tiếng, quỳ gối xuống, mới vừa rồi tuy rằng hữu kinh vô hiểm nhưng kinh hoảng này cũng làm cho nàng giống như chết qua một lần.
"Minh Nguyệt a... Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật a!" Hoàng hậu nương nương cũng là sợ tới mức cả người run run, ôm đầu Minh Nguyệt công chúa, đặt tại trong lòng, sau một lúc sợ hãi.
Sùng Chính đế rốt cục cũng một lần nữa ngồi xuống ghế trên, nhìn Minh Nguyệt công chúa, theo bản năng nâng lên cổ tay áo, chà lau mồ hôi lạnh trên trán, đột nhiên ý thức được cái gì, Sùng Chính đế lập tức cao giọng mở miệng, "Minh Nguyệt , còn không mau tạ ơn ân cứu mạng của nhị công tử !"
Không sai, mới vừa rồi người đánh trật tên đúng là An Ninh , An Ninh nhợt nhạt cười, ánh mắt dừng ở trên người Minh Nguyệt công chúa, lúc này Minh Nguyệt công chúa hoàn toàn không có khí thế ương ngạnh ngày xưa, nói vậy, mới vừa rồi tình huống kia quả thật rất đáng sợ, nó giống như dứng sát bên bề vực tử vong!
Người như Minh Nguyệt công chúa nếu không dọa dọa nàng ta một chút thì làm sao có thể hết giận?
"Minh Nguyệt cảm ơn ân cứu mạng của nhị công tử." Minh Nguyệt công chúa suy yếu mở miệng, thầm nghĩ trong lòng: nếu nhị công tử cứu nàng, vậy hắn sẽ không tiếp tục xử trí nàng đi? Ý tưởng này khiến nàng rất vui mừng khi tránh được một kiếp tử vong.
An Ninh cười không nói, thông minh như nàng, làm sao có thể không nhìn ra ý tứ vui mừng trong mắt Minh Nguyệt công chúa? Hừ, vui sướng sao? Nghĩ đến mình sẽ không giết nàng sao?
Nàng lúc trước đã tha Minh Nguyệt công chúa một lần, nàng cũng đã nghĩ đến nếu còn có lần sao thì Minh Nguyệt công chúa sẽ không may mắn như vậy , đáng tiếc, Minh Nguyệt công chúa vẫn là đụng đến, nay người thiêu bát trân các đã chết, mà nàng ta lại là người đứng sau mọi việc thì làm sao nàng có thể buông tha?
Thả hổ về rừng, xưa nay đều là tối kỵ, Minh Nguyệt công chúa tuy rằng không phải là con hổ gì nhưng lại là người có tâm tư ác độc, thả nàng ta liền tương đương với việc lưu lại cho bản thân một mối họa!
"Hoàng thượng, thảo dân tạ hoàng thượng thay thảo dân chủ trì công đạo, thảo dân xin cáo lui." An Ninh chắp tay, hướng Sùng Chính đế làm một cái lễ.
"Được rồi , là trẫm nghiêm trị không nghiêm, bát trân các đã bị thiêu hủy, trẫm sẽ phụ trách tu sửa cho thật tốt, xem như lời xin lỗi của trẫm đối với nhị công tử." Sùng Chính đế đứng dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng tươi cười này lại càng chua sót, thịt ông đau a! Không duyên cớ mấy người thị vệ áo xanh gây họa ông còn phải đi theo sau chùi đít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.