Hầu Môn Độc Phi

Chương 173: Chương 104.6




Hậu viện bị bắt lửa, không có khả năng là ngoài ý muốn bởi vì bên trong hậu viện này không đủ điều kiện để phát sinh việc ngoài ý muốn như vậy, duy độc có khả năng... Liền là có người cố ý làm?
Là ai ác độc như vậy? Là ai muốn hại bát trân các như vậy?
Vân Cẩm nghĩ nhưng đối thủ cạnh tranh trong buôn bán, có lẽ là tâm hồn bọn hắn có ác ý, cố ý chèn ép, nhưng ánh mắt chạm đến đến thứ Hải Táp nắm trong tay, con ngươi Vân Cẩm trở nên rét lạnh,tiến lên đoạt lại , "Này... Đây là lệnh bài của thị vệ trong cung đình sao?"
Lệnh bài này,làm sao Vân Cẩm lại không biết? Hắn từng là đại công tử của Vân gia trong tứ đại thế gia, năm đó,người phụng mệnh đến Vân phủ xét nhà chính là những thị vệ áo xanh, đó là những người trực tiếp do hoàng đế quản lý, trực tiếp nhận mệnh lệnh của ông,tuy nhân sổ không nhiều lắm nhưng là thập phần tài giỏi, năm đó, Đội trưởng thị vệ áo xanh mang theo những người áo xanh, đem Vân gia vây kín không kẽ hở, ngay cả một con chim cũng không thể thoát.
Thị vệ áo xanh!
Vân Cẩm nắm lệnh bài kia, gương mặt tuấn mỹ dưới mặt nạ kia bởi vì hận mà vặn vẹo , trong đầu tựa hồ lại hiện ra một đêm kia áo xanh vệ đến Vân phủ xét nhà, nam tử làm đội trưởng cao lớn ngồi trên thiết kỵ, hắn vĩnh viễn cũng quên không được, thời điểm khi bọn họ đến vây bắt Vân gia, hắn đã vũ nhục mình như thế nào .
Sự tức giận trên mặt hắn qua đi, kia tương đương là tôn nghiêm của Vân Cẩm hắn, đem tôn nghiêm của Vân gia đều hung hăng dẫm nát dưới chân, hắn không có quên cừu hận này, trong lòng cũng tính toán, ngày mà Vân gia phục hưng sẽ là ngày mà đội trưởng thị vệ áo xanh kia trả lại tôn nghiêm cho hắn!
Hải Táp cũng phát giác cả người Vân Cẩm phát ra khí thế sắc bén, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với trận đại hỏa kia, chống lại hai tròng mắt Vân Cẩm, "Thật là thị vệ cung đình?"
Vân Cẩm gật đầu, trong lòng Hải Táp tràn đầy phẫn nộ, "Hay cho một lão hoàng đế của Đông Tần quốc, dám phóng hỏa thiêu bát trân các, nhất định phải tìm hắn cho một cái công đạo!"
Với thân phận của Hải Táp thì không phải là người sợ phiền phức, nói xong liền đi ra ngoài, Vân Cẩm nghĩ đến cái gì, mi phong nhăn chặt, "Việc này không thể để cho Ninh Nhi biết, sáng sớm ngày mai, ta và ngươi cùng nhau tiến cung diện thánh."
Bát trân các là tâm huyết của hắn và Ninh Nhi, tuy rằng lầu chính không bị đốt tới nhưng những tiểu nhị ở hậu viện lại bị thương rất nặng, lấy tính tình của Ninh Nhi,người của nàng bị người ta ăn hiếp như vậy thì nàng làm sao có thể làm ngơ?
Nhưng người bọn họ phải đối mặt là hoàng đế Đông Tần, hắn không muốn Ninh Nhi có chút sai lầm.
Hải Táp nhíu nhíu mày, cũng không có nhiều lời, "Ta đi trước tìm đại phu!"
Dứt lời, liền vội vàng đi ra bát trân các... Sáng sớm hôm sau, An Ninh cũng rời giường,nhưng không hiểu vì sao trong lòng như có một tảng đá đè nặng , mí mắt cũng giật giật lợi hại, tình huống như vậy cho tới bây giờ chưa từng phát sinh qua, trong lòng bất an càng ngày càng mãnh liệt.
Bích Châu vội vàng vào Thính Vũ hiên khi nhìn thấy An Ninh, liền lập tức vội vàng nói, "Tiểu thư, không tốt , nô tỳ mới vừa nghe nói, bát trân các đã xảy ra chuyện."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi kể lại một chút!" Thân thể An Ninh ngẩn ra, sau đó liền buông mấy thứ trong tay, gắt gao bắt lấy cánh tay Bích Châu, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Bích Châu nhìn tiểu thư vội vàng, cau mày, "Nô tỳ mới vừa nghe nói, tối hôm qua bát trân các cháy..."
Bích Châu còn chưa nói xong, An Ninh liền chạy ra ngoài Thính Vũ hiên, trong lòng nàng chỉ có một ý niệm, đó chính là tự mình đến bát trân các nhìn tình huống, cháy? Làm sao có thể cháy ?
Không bao lâu sau, khi An Ninh đến bát trân các,cửa bát trân các đã đóng chặt, trong không khí tràn ngập một mùi khét khó chịu,tay An Ninh vô thức nắm chặt thành quyền, đẩy cửa ra, chạy thẳng đến hậu viện,hoàn cảnh trong hậu viện càng khiến cho nàng lạnh người, theo bản năng kéo một tiểu nhị lại, "Vì sao lại cháy? Ông chủ đâu? Hải Táp công tử đâu?"
Vị tiểu nhị kia lại không biết nữ tử này là ai, giật mình nhưng không có mở miệng, An Ninh ý thức được gì, lấy ra một khối ngọc bội, "Mau nói cho ta biết, bọn họ ở đâu?"
Vị tiểu nhị lại làm sao có thể không biết vật này? Đây là tín vật của chủ tử bát trân các bọn họ, ngân diện công tử cùng nhị công tử đều tự có một cái.
"Ông chủ cùng Hải Táp công tử mới vừa rồi đã xuất môn , nói là muốn tiến cung diện thánh."
Con ngươi của An Ninh căng thẳng, tiến cung diện thánh, bất chấp tất cả mọi chuyện An Ninh bước thẳng lên lầu hai, đến thẳng phòng của nàng, lúc đi ra lại là hình ảnh của nhị công tử, An Ninh không hề dừng lại chút nào, gọi người chuẩn bị một một con ngựa, nàng hiện tại phải mau chóng đuổi theo Hải Táp cùng biểu ca.
Ngoài cửa hoàng cung, Hải Táp cùng Vân Cẩm bị thị vệ ngăn ở ngoài cửa, lý do là, không có hoàng thượng cho phép, người không liên quan không thể tiến cung.
Bây giờ ngay cả ý muốn giết người Hải Táp cũng có , đang định mạnh mẽ đi vào, lại nghe phía sau rất xa truyền đến một giọng nói quen thuộc, Vân Cẩm cùng Hải Táp nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền giật mình, Ninh Nhi, Ninh Nhi nàng đã đến đây? !
Hai người quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên tuấn mã đang chạy lại gần, người bên trên không phải là nhị công tử thì là ai?
Vân Cẩm liễm mi, không nghĩ tới Ninh Nhi vẫn đến đây!
An Ninh đến gần, xuống ngựa, nhìn Vân Cẩm cùng Hải Táp liếc mắt một cái, lập tức chuyển hướng đến thị vệ trông cửa kia, "Tránh ra!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.