Hầu Môn Độc Phi

Chương 169: Chương 104.2




editor: Pemichio
Đánh nàng? Thế nhưng có người dám đánh nàng? ! Minh Nguyệt công chúa nổi trận lôi đình, đời này ngay cả phụ hoàng đều luyến tiếc đánh nàng, là ai có lá gan lớn như vậy dám đánh Minh Nguyệt công chúa nàng một bạt tai?
Cơ hồ là một khắc khi một cái tát dừng ở trên mặt Minh Nguyệt công chúa,tất cả mọi người trong đại sảnh đều cả kinh ngây người,ngay cả Sùng Chính đế nhìn người nọ cũng là thần sắc biến ảo.
"Ngươi..." Minh Nguyệt công chúa bụm mặt, giờ phút này nàng cũng không cần biết là người nào đã đánh nàng, trong lòng nàng chỉ xác định, bất kể là kẻ nào,dám đánh nàng thì phải trả một cái giá thật lớn, dương tay muốn đánh lại nhưng thời điểm khi thấy rõ gương mặt người đã đánh nàng,trong lòng Minh Nguyệt công chúa liền run lên, tay đã giơ cao nhưng vẫn không hạ xuống, không vì cái gì khác , đơn giản là người đánh nàng không ai khác chính là Thần vương Thương Địch!
Thần vương Thương Địch chưa từng động tay với bất kỳ ai? Huống hồ, Minh Nguyệt công chúa lại là nữ nhi của Sùng Chính đế, bọn họ ngày mặc dù cũng không thân cận nhưng Thương Địch hoặc nhiều hoặc ít vẫn cho Minh Nguyệt công chúa một ít mặt mũi, nhưng hôm nay, hắn lại trước mặt Sùng Chính đế và hoàng hậu nương nương đánh Minh Nguyệt công chúa một bạt tai.Mặc cho là ai đều nhìn ra vài phần không tầm thường.
"Biểu... Biểu ca..." Minh Nguyệt công chúa cho tới bây giờ đều sợ Thần vương biểu ca này, giờ phút này,trên người hắn phát ra khí thế sắc bén, nhất là cặp mắt sâu không thấy đáy kia, giống như muốn kéo nàng vào trong con ngươi đen đó, lại làm cho đáy lòng Minh Nguyệt công chúa sinh ra từng trận hàn ý, đối mặt với một Thần vương biểu ca như vậy,cánh tay đang giơ lên của nàng làm sao dám hạ xuống?
"Không được vô lễ với hắn!" Thương Địch trầm giọng cảnh cáo, mới vừa rồi khi hắn bước vào nơi này mới biết được đêm qua Ninh Nhi lại rơi vào vòng nguy hiểm, thất bộ xà, Minh Nguyệt là muốn hại chết Ninh Nhi sao? Tâm tư của nàng sao lại ác độc như vậy? Ngày thường ác độc đối với những người khác cũng liền thôi, lúc này lại động tâm tư đến trên người Ninh Nhi, mới vừa rồi hắn vẫn luôn ẩn nhẫn , nhưng lúc này thật sự đã bạo phát ra rồi, ai cũng đừng mơ tưởng thương tổn đến Ninh Nhi!
Minh Nguyệt công chúa hiển nhiên là bị sự tức giận của Thương Địch khiến cho kinh sợ, sợ hãi Thương Địch đồng thời trong lòng cũng tràn đầy không cam lòng, biểu ca dựa vào cái gì mà che chở cho nhị công tử kia?
Trong lòng tuy rằng nghĩ như thế nhưng Minh Nguyệt công chúa vẫn ngại Thương Địch nên không nói gì nhưng bàn tay trong tay áo đã gắt gao nắm lại thật chặt, không cam lòng nhắm mắt lại, trên mặt vẫn đau đớn như trước , lại chỉ có thể đem không cam lòng nuốt xuống bụng.
"Cậu, Địch nhi thỉnh tội với cậu."
Ngoài dự kiến của mọi người , Thương Địch lại xoay người quỳ xuống trước mặt Sùng Chính đế, Sùng Chính đế bước lên phía trước nâng hắn lên, trong lòng cũng sáng tỏ, Địch nhi đánh Minh Nguyệt ,ông cũng không có tức giận, chnhưng lúc này hắn lại thỉnh tội với mình, đây chính là tôn trọng với mình.
"Địch nhi có tội gì? Là Minh Nguyệt không biết phân biệt, nên đánh." Sùng Chính đế trầm ngâm nói, trong lòng thở dài, nếu nói giữa Minh Nguyệt và Địch nhi muốn hắn giữ lấy một người thì ông cũng sẽ không hề suy nghĩ mà chọn Địch nhi, đây là huyết mạch duy nhất còn sót lại của tỷ tỷ ở trên đời, mấy năm nay,ông cũng xem hắn như đứa con thân sinh của mình, không, thậm chí so với con thân sinh còn muốn yêu thương hơn, thậm chí cố ý đem đế vị nào truyền cho Thương Địch.
Thương Địch đánh Minh Nguyệt công chúa một bạt tai này,tuy rằng đối với Sùng Chính đế là rất bình thường nhưng làm cho hoàng hậu nương nương thay đổi sắc mặt,tuy thế bà vẫn không mở miệng nói cái gì, trình độ yêu thương của hoàng thượng đối với Thương Địch còn sâu hơn đối với nữ nhi thân sinh như Minh Nguyệt rất nhiều, ông đối với Chiêu Dương trưởng công chúa có bao nhiêu kính yêu thì đối với con trai của nàng có bao nhiêu yêu thương, tình cảm của tỷ đệ bọn họ dù là hoàng hậu như bà hay bất cứ ai đều không thể so sánh được .
Thương Địch đánh Minh Nguyệt công chúa, làm cho tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Thương Địch thỉnh tội như vậy , cùng với sự bảo hộ của Sùng Chính đế cũng làm cho mọi người lại một lần nữa khiếp sợ, qua chuyện này, trong lòng bọn họ hình như đã hểu ra chuyện gì.
Nhắc tới hoàng cung Đông Tần, nếu nói có người mà Thần vương điện hạ để ý , thì người kia cũng chỉ có thể là Sùng Chính đế , mà người hiểu Sùng Chính đế nhất chính là Thần vương điện hạ này là không thể nghi ngờ , thậm chí ngay cả hoàng tử thân sinh đều kém hơn rất nhiều.
An Ninh nhìn một màn này, trong lòng vừa động, nàng biết, Thương Địch làm ra hành động này là vì muốn bảo vệ nàng!
Nghĩ đến thân thế của Thương Địch, năm đó Thương Địch bị cha của hắn là hoàng đế Bắc Yến trục xuất, lưu lạc đến Đông Tần quốc, lại được Sùng Chính đế thu lưu chiếu cố, trước đó Sùng Chính đế cũng ba lần bốn lượt muốn truyền ngôi vị hoàng đế lại cho hắn, Thương Địch ba lượt cự tuyệt, nàng biết, hắn sở dĩ cự tuyệt là vì trên người hắn còn gánh vác cừu hận, cho nên hắn mới lựa chọn về Bắc yến quốc, Sùng Chính đế đối với Thương Địch tốt, Thương Địch lại càng thêm kính yêu đối với người cậu là Sùng Chính đế này, hắn cơ hồ là đem tất cả hiếu tâm dồn lại trên người Sùng Chính đế.
Tô Cầm vốn là người của Thương Địch nhưng kiếp trước Thương Địch vì báo đáp Sùng Chính đế liền dứt khoát để cho Tô Cầm ở lại Đông Tần quốc, đưa hắn ngôi vị thừa tướng để hắn giúp đỡ Sùng Chính đế.
An Ninh nhìn thoáng qua Minh Nguyệt công chúa, liễm liễm mi, giống như đang cân nhắc cái gì.
"Minh Nguyệt , còn không mau bồi tội với nhị công tử !" Sùng Chính đế lớn tiếng mở miệng nói, lúc này là bồi tội, không cho phép từ chối.
Minh Nguyệt công chúa cắn chặt môi, vẻ mặt không cam lòng, nhưng nghĩ đến phụ hoàng cùng Thần vương biểu ca, lại không thể không tiến lên từng bước, "Nhị công tử, Minh Nguyệt không nên tâm tồn ác ý, thỉnh nhị công tử thứ tội."
Dứt lời, An Ninh còn chưa có mở miệng, Hải Táp cũng đã nhíu mày, nhớ rõ nhiệm vụ tranh cãi của của hắn, hừ lạnh một tiếng, "Một cái mạng mà chỉ cần một lời xin lỗi của ngươi là có thể xong sao ? Thứ tội? Tội này làm sao có thể tha thứ?"
"Ngươi..." Trong lòng Minh Nguyệt cứng lại, không nghĩ tới vị Hải Táp công tử này lại không chịu tiếp thu, “Chẳng phải lúc này nhị công tử cũng không có việc gì sao?"
Mạng của nhị công tử sao lại lớn như vậy? Đáng tiếc cho Tiểu Thất bảo bối của nàng,nàng đã huấn luyện thất bộ xà này rất lâu lần này thế nhưng liền mất như vậy , về sau sợ sẽ khó tìm được rồi.
"Không có việc gì? Vậy nếu có việc gì thì nên làm sao bây giờ?" Tức giận trong mắt Hải Táp càng đậm.
"Kia..."
"Minh Nguyệt , từ hôm nay trở đi, ngươi liền ngoan ngoãn ở trong tẩm cung của ngươi cho trẫm, không có mệnh lệnh của trẫm, không thể đi ra, ngươi tốt nhất là nên an phận một chút cho trẫm!" Sùng Chính đế thấy Minh Nguyệt công chúa lại muốn mở miệng, liền lớn tiếng đánh gãy lời của nàng, Minh Nguyệt này vẫn còn chưa biết hối cải sao? Cứng rắn muốn đánh mất cái mạng này mới yên ổn sao?
"Phụ hoàng..."
2c bù lại mấy ngày trông ngóng vừa qua của các nàng nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.