Hầu Môn Độc Phi

Chương 163: Chương 103.2




Trong cung quý phi
Sau khi rời khỏi Ức Dương hiên quý phi giống như người mất hồn mỗi bước chân như nặng ngàn cân, trong đầu luôn xoay quanh lời nói vừa rồi của Thương Địch, rốt cục tới cung quý phi, thị nữ Anh Nhi nhìn đến chủ từ thất hồn lạc phách của mình trở về, vội vàng tiến lên, “Nương nương, ngài, ngài làm sao vậy?”
Sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, khuôn mặt tiều tụy giống như gặp phỉa đả kích lớn.
“Vô luận điểm nào cũng đều kém nàng ta….. điểm nào cũng kém nàng ta sao? Nàng ta có chỗ nào tốt, bất quá là một cái nha đầu, nàng ta có chỗ nào tốt a!” Uyển quý phi đẩy thị nữ bên cạnh, trong mắt đầy sự điên cuồng.
“Nương nương….” Anh Nhi lo lắng nương nương bị làm sao vậy? Vì sao lại như thế này? Trước khi ra ngoài nương nương vẫn bình thường không phải sao? Vì sao trong thời gian ngắn có thể biến hóa như vậy?
“Anh Nhi ngươi nói bản cung có đẹp không?” Uyển quý phi vội vàng bắt lấy cánh tay Anh Nhi.
“Đẹp, nương nương chính là rất đẹp, là nữ tử đẹp nhất hậu cung bằng không tại sao Hoàng thượng yêu thương nương nương nhiều như vậy?” Anh nhi mỉm cười nói, nhưng trong lòng tràn đầy nghi hoặc tại sao nương nương lại hỏi vậy?
“Đúng vậy! Bản cung là nữ tử đẹp nhất hậu cung…!” Uyển quý phi nỉ non nói, từ tứ quốc tế lần trước bị đám mèo làm bị thương, chính mình lại bị liên lụy khi An Ninh gặp nạn ở khu vực săn bắn, một khoảng thời gian dài Hoàng thượng không có đến cung quý phi của nàng, từ đó tới giờ cũng khong co phát sinh chuyện gì, nàng có lẽ nào như vậy bị thất sủng?
Nàng dùng ngụ y cùng dược tốt nhất trị liệu vết thương trên cổ nhưng do vết thương quá lâu mà để lại sẹo rất lớn trên cổ, vô cùng dữ tợn, ngày thường nàng chỉ có thể dùng phụ kiện che dấu.
Hai tháng nay Hoàng thượng có việc muốn dựa vào phụ thân mới không để ý mà tới cung của nàng tá túc hàng đêm, lần này nàng phải nắm lấy cơ hội làm Hoàng thượng sủng ái chính mình, tuy bây giờ người đối với nàng rất tốt nhưng so với trước kia còn kém vài phần.
Nàng không để ý Hoàng thượng có yêu nàng hay không, nàng thủy chung chỉ để ý người kia mà người đó chưa từng để nàng vào mắt.
Nàng là nữ tử đẹp nhất hậu cung, ôn nhu, cao quý, vài năm lại đây nàng càng thêm yểu điệu, có người nam nhân nào không thương? Không thể nào….
“Điểm nào cũng kém nàng ta……… điểm nào cũng kém nàng ta a!” Uyển quý phi nghiến răng nghiến lợi nói, An Bình nhị tiểu thư chẳng qua cũng chỉ mới cập kê, như vậy trúc trắc làm sao có thể lọt vào mắt Thương Địch, Nàng hận, nàng không cam lòng, nàng không cam lòng khi trong mắt Thương Địch nàng không là gì mà An Bình hầu phủ nhị tiểu thư trong mắt Thương Địch lại không thể thay thế!
Anh nhị đứng một bên nhìn Uyển quý phi cũng không dám nhiều lời, ánh mắt Uyển quý phi sắc bén làm người ta sợ hãi, đột nhiên thanh âm trầm thấp lộ ra sát ý, theo miệng nàng truyền lại, “Anh nhi, mau cho gọi Cúc Sinh tới.”
Anh nhi giật mình hiển nhiên là do tên Cúc Sinh mà có phản ứng, tuy khiếp sợ nhưng nàng vẫn như phục tùng, “Vâng, nô tỳ xin tuân lệnh”
Trong cung Quý phi dù đêm đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn thắp sáng trưng, Uyển quý phi cũng không ngủ, tại tẩm cung hạ nhân đã cáo lui hết chỉ còn lại Uyển quý phi, tỳ nữ Anh nhi bên cạnh và một cung nữ khác.
“Cúc Sinh” tham kiến quý phi nương nương”. Tỳ nữ cúc sinh quỳ trên mặt đất, ánh mắt lộ ra một cỗ hàn ý, cung kính hành lễ đối Uyển quý phi.
Uyển quý phi nguyên bản ngồi trên tháp, dịu dàng đứng dậy di đến trước mặt Cúc sinh tự tay đem nàng ta nâng dậy, “Chúng ta là tỷ muội, Cúc Sinh sao lại làm như thế với tỷ tỷ?”
“Cúc Sinh không dám, quý phi nương nương….” Cúc sinh kinh sợ nói, lại muốn quỳ xuống tạ tội bị cánh tay Uyển quý phi ngăn lại chỉ có thể đứng yên nhìn Uyển quý phi.
Uyển quý phi thản nhiên cười, đánh gãy lời nói “Cúc Sinh, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào bản cung đều coi ngươi là muội muội, thân thể chúng ta đều chảy huyêt mạch Lâm gia, nói thật tỷ tỷ làm sao hy vọng ngươi như vậy thành một cái …..cung nữ? Bổn cung cũng nói qua mấy với phụ thân cho ngươi về nhận tổ tông cũng như cho mẫu thân ngươi một cái danh phận, nhưng phụ thân hắn…..”
“Quý phi nương nương lão gia có tính toán của lão gia, Cúc Sinh chỉ nguyện Lâm phủ có mẫu thận liền đã thỏa mãn.” Nhắc tới chuyện này, trong mắt Cúc Sinh thêm một tia sầu bi, nàng vốn là nữ nhi của Lâm Thanh người chủ sự đứng đầu Lâm gia, nhưng mẫu thân nàng xuất thân nha hoàn. Ở Lâm gia mỗi phu nhân đều xuất thân từ quan gia hoặc thương gia, mẫu thân nàng bất quá ngoài ý muốn có nàng nhưng không vì vậy mà địa vị được nâng lên.
Sau khi nàng được mẫu thân sinh ra cũng vẫn là nha hoàn của Lâm gia, Lão gia còn không tuyên bố thân phận của nàng ra ngoài. Khi nàng được tám tuổi Lão gia mời đến sư phó dậy nàng tập võ, nàng tưởng lão gia cuối cùng cũng chú ý tới mình nên mỗi ngày khổ luyện, đến khi Uyển quý phi tiến cung nàng mới biết mục đích lão gia bồi dưỡng nàng là vì cái gì.
Hậu cung hiểm ác, nguy cơ tư phía, mục đích nàng tiến cung chính là bảo vệ an nguy Lâm đại tiểu thư Lâm Uyển Nhi và thay Lâm Uyển Nhi loại bỏ hết toàn bộ chướng ngại.
Mấy năm nay nàng ở trong cung lấy thân phận một cung nữ, cũng không hầu hạ trực tiếp Uyển quý phi, nàng biết lão gia an bài như vậy là vì cái gì, nếu một ngày kia nàng hành động thất bại cũng không có liên lụy đến Uyển quý phi.
Trước khi tiến cung không lâu Uyển quý phi mới biết thân phận của Cúc Sinh từ miệng phụ thân. Nàng không những không thương xót mà còn vui mừng vì có một quân cờ trong tay, nàng có thể tùy thời mà sử dụng.
Mấy năm nay hậu cung lục đục tất cả đều là Uyển quý phi tính kế, chẳng qua nàng ta chưa bao giờ ra mặt, tất cả đều do Cúc Sinh hành động.
Trong mắt những người khác Uyển quý phi là dịu dàng cao nhã là tấm gương tốt cho mọi người nhưng sau lưng tâm tư nàng ta hiểm ác không kém bats kì ai.
“Cúc Sinh cũng không thể nói như vậy a! ngươi chung quy cũng là người Lâm gia, ngươi yên tâm, vô luận như thế nào ta cũng thuyết phục phụ thân cho ngươi về nhận tổ tông, cho mâu thân ngươi một cái dnah phận, như vậy mẫu thân ngươi ở Lâm phủ cũng không phải làm lụng vất vả.” Uyển quý phi thân thiết lôi kéo tay Cúc Sinh. Tuy Cúc Sinh nói không để ý nhưng như thế nào có thể không để ý?
“Nương nương…” Cúc Sinh nghe Uyển quý phi hứa hẹn trong lòng nảy sinh vài phần kích động, nàng không có mong muốn gì ngoại trừ mong muốn mẫu thân có thể sống tốt, nếu cả đời mẫu thân làm nha hoàn sợ rằng khi về già sức khỏe sẽ không còn. Uyển quý phi hứa hẹn như vậy nàng sao có thể không động tâm?
“Xung quanh vắng ve, ngươi mau gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi!” Uyển quý phi chính là muốn nàng cảm động cùng cảm kích, mục đích sắp đạt được, khóe miệng Uyển quý phi gợi lên cao.
“Tỷ …tỷ…..” Cúc Sinh khẽ mở miệng, nàng cảm thấy mấy năm nay làm việc ác, hại chết người nhiều như vậy cũng đáng giá.
Lúc này nàng đâu biết bản thân đối với vị tỷ tỷ kia cũng chỉ là một quân cờ để lợi dụng mà thôi.
"Muội muội, chỗ ta có một việc quan trọng cần ngươi giúp tỷ tỷ xử lý, ngươi xem...." Uyển quý phi liễm liễm mi, có điều chỉ là mở miệng nhờ cậy, không giống trước kia trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh, chuyện này đối với nàng mà nói là vô cùng quan trọng nên nàng mới bỏ xuống dáng vẻ hàng ngày, chỉ vì hi vọng Cúc Sinh sẽ tận tâm tận lực làm việc này.
“Tỷ tỷ có chuyện gì, chỉ cần phân phó Cúc Sinh, Cúc Sinh nhất định sẽ dốc toàn lực, không làm tỷ tỷ thất vọng.” Cúc Sinh kiên định nói mà không biết rằng đây là điều Uyển quý phi đang chờ.
“Tốt lắm, ta muốn ngươi….. thay ta giết một người.” trong mắt Uyển quý phi bắn ra một cỗ ác độc cùng âm hiểm.
“Tỷ tỷ muốn giết ai?” Cúc Sinh hỏi, vói nàng đây là chuyện hết sức bình thường mà thôi, mấy năm nay tay nàng dính máu cũng không ít, lúc này đây, chỉ cần tỷ tỷ ra lệnh, nàng chắc chắn sẽ giết người đó.
Uyển quý phi hướng nàng ý bảo lại gần, Cúc Sinh tiến lại gần Uyển quý phi, Uyển quý phi nhẹ giọng ở bên tai nàng nói ra một cái tên, lập tức hỏi, “Nhớ kỹ, nhấ định phải giết chết, bị chết càng khó coi càng tốt.”
“Vâng! Cúc Sinh nhớ rõ.” Cúc Sinh đem cái tên kia ghi tạc trong long.
“Như thế rất tốt, tỷ tỷ chờ tin tức tốt của ngươi, mặt khác ngày mai ngươi tìm cơ hội ra ngoài cung, nhớ kĩ nhất định phải ẩn nấp thật tốt chờ thời cơ mà hành động, phải nhớ hành động nhất định phải thành công, tốt lắm cứ như vậy a! Sắc trời đã tối, ngươi di xuống trước đi.” Uyển quý phi phân phó vài câu liền khoát tay áo, ý bảo Cúc Sinh lui xuống.
“Vâng, nô tỳ cáo lui!” Cúc Sinh cúi người lùi ra sau, nàng lại biến thành cung nữ bình thường, xoay người ra khỏi phòng, ra ngoài cung quý phi, biến mất trong bóng đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.