Hầu Môn Độc Phi

Chương 161: Chương 102.7




Từ sau khi Hải Táp tiến vào liền vẫn luôn cầm cái túi kia, ngay cả ngồi xuống cũng không muốn thả ra, có thể thấy được hắn đối với cái túi này có bao nhiêu là xem trọng , Thương Địch vừa nói xong, An Ninh đang uống rượu lại cả kinh, ho khụ khụ mấy cái, nhưng rất nhanh liền bình ổn xuống dưới, ánh mắt chạm đến cái túi kia khiến An Ninh không khỏi nhíu nhíu mày.
Thương Địch tự nhiên là không biết ước định của nàng và Hải Táp, Hải Táp này đi một chuyến đến thượng y cục, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đủ biết trong tay hắn đang cầm cái gì. Trong lòng âm thầm kêu rên: Hải Táp này, lúc này sợ là không thể trốn rồi!
Trong lòng Hải Táp lại là một quang cảnh khác, mi phong nhíu nhíu,lam mâu kia nhìn thoáng qua An Ninh, mâu trung rạng rỡ sinh huy, càng ôm chặt bảo bối trong tay, trong đầu hiện ra bộ dáng nhị công tử mặc bộ quần áo này, lại bật cười lên, "Hắc hắc... Đây chính là thứ khó lường!"
"Nga? Như thế nào khó lường?" Lúc này Thương Địch cũng đã phát hiện vài phần dị thường, thần sắc An Ninh mất tự nhiên, mà tiếng cười kia của Hải Táp quả thật là quỷ dị làm cho da đầu người ta run lên, chính là vì như vậy, Thương Địch mới hỏi câu này, hy vọng có thể mượn cơ hội lôi ra càng nhiều gì đó.
Nhưng là, Thương Địch khôn khéo, Hải Táp cũng không ngu ngốc, lúc này Hải Táp không có lập tức tiếp lời, mãn nhãn phòng bị nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, khẽ hừ một tiếng, rõ ràng chính là không muốn nói cho hắn biết.
Chê cười! Đây là phúc lợi của mình Hải Táp hắn,làm sao có thể để cho người khác nhìn? Huống hồ người khác này lại là Thương Địch,nghĩ đến mới vừa rồi Thương Địch nắm tay nhị công tử ,trong lòng Hải Táp liền hốt hoảng, hắn làm sao có thể nói ra ước định của hắn(HT) và nhị công tử cho hắn ta (TĐ)bết?
Thương Địch nhìn thấy hành của hắn, trong lòng liền hiểu rõ, ba người tiếp tục uống rượu, Hải Táp giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt dao động ở trên người Thương Địch và nhị công tử , rốt cục mở miệng, "Trong kinh thành đều truyền nhau rằng Thần vương điện hạ cực kỳ yêu thích An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, là thật sao?"
Thương Địch cùng An Ninh đều thật không ngờ Hải Táp sẽ hỏi như vậy, thần sắc giật mình, khóe miệng An Ninh không khỏi rút trừu, nhìn Thương Địch liếc mắt một cái, ý cười và nhu tình trong mắt Thương Địch càng phát ra nồng đậm, "Tự nhiên là thật , bổn vương đối với Ninh Nhi là thiệt tình nhật nguyệt nhìn thấy, thiên địa chứng giám!"
Tay nắm ly rượu của An Ninh run run, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi mình vô tình nghe được ở sau núi giả, giờ lại nghe hắn thổ lộ như thế, tim đập bang bang nhanh không biết bao nhiêu lần, An Ninh chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu, không biết là cảm giác say hay vẫn là cái khác, theo bản năng cúi đầu, tựa hồ là che tình trạng lúc này của nàng.
"Hừ, vậy lúc nãy ngươi nắm taay nhị công tử là có ý gì? Nói một đàng làm một nẻo, ngươi không sợ tiểu nỹ nhân của ngươi ghen sao?" Hải Táp không nhìn thấy mặt An Ninh , tự nhiên mà đem phản ứng của nàng trở thành tức giận, trong lòng âm thầm oán thầm: hừ, Thương Địch a Thương Địch, ta sẽ đem bộ mặt thật của ngươi vạch ra trước nhị công tử, xem ngươi làm sao? !(Pe: tội nghịp anh này, mai một biết được thân phân thật của AN ko bik có kiếm miếng đậu hũ mà đập đầu không ak!!!!)
Trong lòng tràn đầy tự đắc, lập tức lại nghe thấy Thương Địch trả lời lại, "Nàng sẽ không ăn dấm chua, huống hồ,quan hệ giữa ta và nhị công tử cũng giống như quan hệ của ta cùng Ninh Nhi, Ninh Nhi cùng nhị công tử đều quen biết đối phương ."
Con ngươi Thương Địch tràn đầy sủng nịch, lại hơn vài phần tựa tiếu phi tiếu(cười như ko cười), nhìn sắc mặt Hải Táp càng ngày càng khó coi, mâu quang vi liễm, Hải Táp này là muốn châm ngòi quan hệ của bọn họ sao? Nhưng hắn lại không biết nhị công tử cùng Ninh Nhi vốn là một người, hắn yêu Ninh Nhi cũng chính là nhị công tử, câu nói mới vừa rồi của hắn hoàn toàn là sự thật , không hề nói dối.
Hải Táp a Hải Táp, giờ phút này cũng không thấy rõ sao? Nếu hắn biết nhị công tử là Ninh Nhi sẽ phải làm như thế nào?
Giờ phút này mặt của Hải Táp đã muốn đen hơn cả bóng đêm ngoài kia, ba một cái, nem mạnh ly rượu xuống đất, Thương Địch lại nói ra lời nói như vậy, hắn có thể nào không giận? Bất quá, hắn cũng là nhìn về phía nhị công tử đang cúi đầu xuống, "Chủ tử, ngươi nghe thấy được đi! Hắn yêu An Bình hầu phủ nhị tiểu thư kia, nhưng lại cũng đối với ngươi như thế , còn nói các ngươi đều biết đối phương, thật sự là không thể tha thứ, ngươi cần phải thấy rõ bộ mặt thật của hắn !"
An Ninh khẽ nhíu mày, giương mắt chống lại hai tròng mắt của Thương Địch, tốc độ tim đập càng nhanh, thấy rõ bộ mặt thật của hắn? Nàng tựa hồ đã muốn thấy rõ! Nàng xem rõ tình cảm của Thương Địch đối mình so với trong tưởng tượng của nàng còn sâu hơn! Mà chính mình tựa hồ cũng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.