Hầu Môn Độc Phi

Chương 158: Chương 102.4




Thương Địch nhíu mày, "Cậu, mấy ngày nay chất nhi bận rộn công việc, sợ là không thể phân thân, khiến cho cậu thất vọng rồi."
"Ngươi..." Trong lòng Sùng Chính đế cả kinh, bận rộn công việc? Không thể phân thân? Thần vương như hắn đầu tiên là không làm quan trong triều, thứ hai là không cần vì kế sinh nhai mà bôn ba, ngay cả là hắn có việc thì chắc cũng đã làm xong lâu rồ, mới vừa rồi trước khi bọn họ đến ông cũng đã ám chỉ hắn cứ theo ánh mắt của ông mà làm việc, tuy rằng ông nói là để cho Thương Địch hỗ trợ, nhưng kì thực đây chỉ là mang danh nghĩa của hắn thôi, về phần người được phái ra đương nhiên là người của Sùng Chính đế ông,nhưng lại không ngờ Thương Địch lại không phối hợp.
"Hoàng thượng, Thần vương điện hạ nếu đã không rảnh, vậy việc này hay là thôi đi! Ý tốt của Hoàng thượng, thảo dân sẽ ghi nhớ, chờ ngày sau khi khai thác mỏ vàng, nhóm hoàng kim đầu tiên tự nhiên là sẽ dùng để tạ ơn ý tốt của hoàng thượng hôm nay ." An Ninh mở miệng nói, Thương Địch ở bên phe nàng thì nàng làm sao có thể để Thương Địch bị hoàng thượng trách cứ?Vô tình liếc mắt về phía Thương Địch một cái, ý cười nơi khóe miệng càng phát ra nồng đậm.
Nhị công tử đột nhiên nói một câu như vậy khiến Sùng Chính đế cảm thấy bất ngờ , nhóm hoàng kim đầu tiên? Nhị công tử là nói muốn đem nhóm hoàng kim đầu tiên đưa cho hắn? Buồn bực mới vừa rồi lại chuyển biến tốt lên một chút.
"Như thế cũng được, như thế cũng được!" Sùng Chính đế thở dài, nghĩ đến nếu hôm nay muốn tiếp tục thuyết phục nhị công tử sợ là vô vọng , nhưng dù thế nào thì bây giờ cũng có nhóm hoàng kim đầ tiên, đây cũng coi như là an ủi đi!
Khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, mỏ vàng trong Ngu sơn kia so với trong tưởng tượng của Sùng Chính đế còn dày hơn, nhóm hoàng kim đầu tiên đối với mỏ vàng kia mà nói bất quá chỉ là hạt cát trong sa mạt, không đáng kể mà thôi.
Yến hội lại tiếp tục, đến kết lúc kết thúc, Sùng Chính đế lại mở miệng lưu hai người bọn họ ở lại hoàng cung dừng chân một đêm, An Ninh cũng không có cự tuyệt, Thương Địch cũng *thuận lý thành chương ở lại, hoàng thượng đem hai người An Ninh cùng Hải Táp an bài ở Linh Lung cung, Thương Địch thì ở Ức Dương hiên bên cạnh Linh Lung cung.
*Thuận lý thành chương:cứ như vậy mà thành
Ức dương hiên nguyên bản là điện Chiêu Dương của Chiêu Dương trưởng công chúa, sau Chiêu Dương trưởng công chúa lại gả xa đến Bắc Yến, tiên đế tưởng niệm nữ nhi liền đem điện Chiêu Dương này đổi thành Ức Dương hiên, mỗi khi tưởng niệm nữ nhi tiên đế sẽ ngồi một mình trong Ức Dương hiên, về sau khi Sùng Chính đế lên ngôi cũng đem Ức Dương hiên bảo hộ rất khá, Chiêu Dương trưởng công chúa là tỷ tỷ mà ông thân nhất ,quan hệ tỷ đệ của bọn họ xưa nay đều tốt lắm, sau khi tin Chiêu Dương trưởng công chúa chết truyền đến , Sùng Chính liền duổi hết mọi người, tự nhốt bản thân trong Ức Dương hiên suốt ba ngày, ba ngày này ông không để ý tới bất kỳ chuyện gì chỉ thương tiếc cho vong hồn của tỷ tỷ.
Sau khi Thương Địch đến Đông Tần quốc, Sùng Chính đế càng thêm yêu thương, tuy rằng bên ngoài đã cho một phủ trạch, nhưng vẫn giữ lại Ức Dương hiên cho Thương Địch ,mỗi lần Thương Địch ở lại trong cung đều trụ lại trong Ức Dương hiên này.
Thời gian còn sớm nên Thương Địch mang theo An Ninh đi dạo ở ngự hoa viên, đương nhiên, Hải Táp tự nhiên là sẽ một tấc cũng không rời khỏi An Ninh, nhất là mới vừa rồi khi Thương Địch chắn ở trước mặt hắn, ngăn cản hắn tới gần nhị công tử,phòng bị trong lòng hắn đối với Thương Địch đã được kích hoạt lên.
Trực giác nam nhân nói cho hắn biết, tên Thương Địch này tựa hồ đối với nhị công tử có chút đặc biệt.
Ba người đi cùng một chỗ, Thương Địch cùng Hải Táp đều phân ra ở hai bên An Ninh, ba người đều là công tử tuấn mỹ đi ở trong ngự hoa viên viên này liền đưa tới không ít ánh mắt của cung nữ, tâm tư thích chưng diện đều có, huống chi lần này xuất hiện một lúc ba nam tử cực kỳ tuấn mỹ, từng người lại có từng phong cách khác nhau, thật đúng là so với cảnh đẹp nơi ngự hoa viên này còn muốn đẹp hơn nhiều.
"Hừ, Thiên Duệ biểu ca, ngươi xem, hai người kia chính là hai người có sở thích yêu thích nam nhân nha, thật sự là quái thai, không biết liêm sỉ."
Thanh âm quen thuộc truyền đến khiến ba người đều nhíu nhíu mày, nhìn theo hướng thanh âm phát ra, kia không phải là Minh Nguyệt công chúa thì là ai? Mà bên cạnh Minh Nguyệt công chúa là Uy Viễn đại tướng quân Nam Cung Thiên Duệ.
Lúc này ánh mắt Minh Nguyệt công chúa hàm chứa bất mãn và ghen ghét, giống như là không có ý tốt, An Ninh liễm mi, thầm nghĩ: thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Minh Nguyệt công chúa này sẽ không phải là không bỏ qua chuyện lúc nãy đi? An Ninh càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này có khả năng ảy ra, Minh Nguyệt công chúa là ai? Trừ bỏ mấy người mà nàng ta kiêng kị, thì còn lại là để nàng ta *duy ngã độc tôn, nếu ai chọc nàng không vui thì chẳng khác nào là chịu không nổi trừng phạt của nàng ta, nghĩ đến thủ đoạn của Minh Nguyệt công chúa kiếp trước, lông mày An Ninh nhíu lại càng chặt.
*duy gã độc tôn: một mình đứng ở nơi cao nhất
"Minh Nguyệt , chớ có vô lễ!" Nam Cung Thiên Duệ nhíu mày nói.
"Vô lễ cái gì vô lễ? Điều ta nói vốn là sự thật." Minh Nguyệt công chúa hừ lạnh một tiếng, ngược lại bởi vì lời nói của Nam Cung Thiên Duệ khiến nàng càng trở nên tức giận.
Nam Cung Thiên Duệ lắc lắc đầu ,vị biểu muội này đã bị làm hư , không nói đến cách hoàng thượng đối xử với Hải Táp công tử kia đầy lễ ngộ, mà nhị công tử lại là chỉ tử của Hải Táp công tử nào có thể để Minh Nguyệt vô lễ như vậy?
Nam Cung Thiên Duệ nhìn kia nhị công tử liếc mắt một cái, lập tức tiến lên, chắp tay nói, "Nhị công tử xin đừng trách, Minh Nguyệt công chúa không hiểu chuyện, còn thỉnh nhị công tử không chấp nhặt với nàng."
"Thiên Duệ biểu ca!" Minh Nguyệt công chúa hiển nhiên là rất bất mãn với lời khi Nam Cung Thiên Duệ xin lỗi.
"Làm càn, còn không mau đến chỗ mẫu hậu của ngươi đi, người còn đang chờ ngươi đó!"Sắc mặt Nam Cung Thiên Duệ trầm xuống, tăng thêm giọng điệu quát lớn, nếu Minh Nguyệt công chúa vẫn tiếp tục ở lại, nói không chừng còn có thể chọc đến chuyện gì nữa.
Có thể nói Thương Địch khiến cho Minh Nguyệt công chúa sợ hãi, nhưng người khiến nàng ta phục tùng chính là Nam Cung Thiên Duệ, hoàng hậu nương nương xưa nay yêu thương Nam Cung Thiên Duệ, bởi vậy Nam Cung Thiên Duệ cùng Minh Nguyệt công chúa cũng rất thân nhau, vì thế lời nói của Nam Cung Thiên Duệ rất có trọng lượng với Minh Nguyệt công chúa , huống hồ, Nam Cung Thiên Duệ xưa nay đều rất ít khi tức giận với nàng, nên tiếng quát lớn này tự nhiên là làm cho Minh Nguyệt công chúa hoảng sợ, tuy rằng cực không cam lòng, nhưng vẫn là xoay người rời đi.
Trong lòng cũng ác độc tính toán, hừ, nàng nhất định phải làm cho nhị công tử kia đẹp mặt!
"Mấy vị, thứ Thiên Duệ không tiếp tục bồi nữa, Thiên Duệ cáo từ." Nam Cung Thiên Duệ nghĩ đến hoàng hậu nương nương tuyên hắn tiến cung nói chuyện, liền cũng không lại ở lâu.
An Ninh nhìn bóng dáng Nam Cung Thiên Duệ cảm thấy một trận hoảng hốt, nhiều ngày không gặp, hôm nay nhìn thấy nhưng lại chưa kịp cùng nói với huynh ấy câu nào, trong lòng luôn có một loại cảm giác mất mát tràn ngập , kiếp trước, An Như Yên đem hết thủ đoạn gả cho Nam Cung Thiên Duệ, nhưng ở kiếp này An Như Yên chắc chắn không có khả năng trở thành phu nhân tướng quân,vậy ai mới là chân mệnh thiên nữ của huynh ấy?
Nàng không muốn nhìn thấy bóng dáng lẻ loi một mình của Thiên Duệ ca, tấm lưng kia làm cho nàng có chút đau lòng.
Cúi đầu thở dài, An Ninh liễm hạ mặt mày, thần sắc không còn thoải mái giống vừa rồi, tất cả biểu cảm của nàng Thương Địch đều xem ở trong mắt liền ôn nhu mở miệng, "Đi thôi!"
Giọng nói nhẹ nhàng này đánh thức An Ninh khỏi suy nghĩ của bản thân, phục hồi tinh thần lại, An Ninh nở một nụ cười, lập tức gật gật đầu, đi tới Linh Lung cung...
Bóng đêm gần bao phủ, nhìn thời gian vẫn chưa quá tối,sau khi An Ninh dùng xong bữa tối liền không nhìn thấy Hải Táp, sau khi đi tìm cung nữ nghe ngóng, lại nghe thấy một tin tức khiến nàng dở khóc dở cười, Hải Táp kia lại đi thượng y cục.( chắc là nơi cung cấp quần áo cho người trong cung)
An Ninh vừa nghe liền đoán được mục đích Hải Táp đi thượng y cục là gì, nghĩ đến cam kết của nàng và hắn, khóe miệng An Ninh liền rút trừu, thở dài một hơi, lắc đầu,Hải Táp này thật đúng là giữ chặt không buông, không thể buông tha cho nàng sao?
An Ninh biết, chỉ cần Hải Táp cầm theo quần áo từ thượng y cục trở về, nàng khẳng định là trốn không thoát, trong lòng âm thầm tính toán, có thể trốn được bao lâu hay bấy lâu a!
Nghĩ như thế An Ninh liền cho cung nữ lui xuống, lặng lẽ ra khỏi Linh Lung cung, bất tri bất giác đi vào một cung điện bên cạnh, mặt trên ghi ba chữ to làm cho An Ninh giật mình.
"Ức Dương hiên" ! Nơi này chắc là nơi Thương Địch trụ lại rồi!
Trong đầu hiện ra bóng dáng Thương Địch, An Ninh không chút do dự hướng phía trước đi đến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.