Hầu Môn Độc Phi

Chương 127: Chương 97.3




Triệu Cảnh Trạch đang say không có để ý đến xưng hô của nương tử thẳng tay xốc khăn voan lên, không nhìn thấy dung nhan bên dưới khăn voan, “Vương phi, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, tối nay bổn Vương hầu hạ Vương phi cởi áo.”
Triệu Cảnh Trạch hé mắt nhìn không thấy rõ dung nhan, người có thể nằm trên giường chắc chắn là nương tử của hắn, không nghĩ nhiều, Triệu Cảnh Trạch khẩn trương cởi bỏ xiêm y tân nương.
An Như Yên không biết hắn lại vội vàng như vậy, trong lòng thấy xấu hổ nhưng vẫn mặc cho hắn cởi ra quần áo, trong phòng chỉ có hai người, những mảng quần áo lần lượt rơi trên mặt đất, xuân sắc kiều diễm, Triệu Cảnh Trạch say không biết người mình ôm không phải nữ nhân như đã tưởng tượng.
Bên ngoài!
Khách khứa vẫn đang uống rượu, đêm xuống người chưa có tản đi, đột nhiên một tiếng gầm từ trong viện truyền đến, tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng âm thầm đoán mò rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đinh gia Vương phủ lập tức theo phía âm thanh hướng đến xác định âm thanh kia xuất phát từ phòng tân hôn.
Trong đại sảnh quan khách cũng lũ lượt kéo đến, An Ninh chính là chờ giây phút này để xem kịch vui, nhìn thoáng qua Thương Địch hai mắt giao nhau, cùng đi đến phòng tân hôn.
Trong phòng, Triều Cảnh Trạch đã tỉnh phần nào đứng trước cửa sổ mặc xiêm y cẩu thả, kinh ngạc nhìn nữ nhân lõa thể trên giường, say cũng bị đánh tỉnh hơn phân nửa, tức giận quát, “Ngươi là ai?”
An Như Yên khó hiểu vì sao man nhân mới vừa rồi còn ôm nàng giờ đã thay đổi, nàng là ai? Hắn không biết nàng là ai sao?
“Ta là Yên Nhi a?” An Như Yên nhíu mày, điềm đạm đáng yêu đáp, đầu vai lõa lổ lộ ngoài chăn trên mặt ửng hồng lưu lại dấu vết hoan ái.
Yên nhi? An Như Yên? Triệu Cảnh Trạch đương nhiên biết nàng ta là An Như Yên, như mấu chốt là…
“Ngươi vì sao lại ở trong này?” Triệu Cảnh Trạch nghiến răng nói, nghĩ đến vừa rồi mình ôm là nàng ta hắn liền coi như dẫm phải cứt chó, nghẹn uất, “Nói, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”
An Như Yên bị hắn rống giận hoảng sợ, chán ghét trên mặt Triệu Cảnh Trạch giống như nhát kiếm đâm vào lòng nàng, cắn cắn môi, An Như Yên trầm giọng mở miệng, “Vương gia, Yên nhi là người cưới hỏi đàng hoàng, vào cửa là Vương phi, đương nhiên nên ở trong này a!”
Nàng không ở trong này không lẽ nên ở trong này là người khác sao?
“Câm mồm!” tức giận trong Triệu Cảnh Trạch tăng vọt, “Bổn Vương thú Vương phi rõ ràng không phải ngươi!”
Hắn muốn kết hôn là An NInh không phải sao? An NInh đâu? Vì sao nữ nhân trong này lại là An Như Yên?
Nghĩ đến “thành tích” ác liệt trước kia của An Như Yên con ngươi Triệu Cảnh Trạch căng thẳng, “Nói ngươi đem Ninh nhi đi đâu? Nữ nhân ác độc này mau giao Ninh nhi ra đây, bằng không bổn vương nhất quyết không tha cho ngươi.”
Ninh nhi, An nHư Yên ngẩn người, hai chữ này không khác gì thiên lôi đánh trúng, đầu nàng nổ tung, so với sự chán ghét lúc trước của Triệu Cảnh Trạch càng làm nàng khó chịu hơn, nét mặt ửng đỏ phút chốc tái nhợt, cố chấp nhìn Triệu Cảnh Trạch, rống lớn, “Ngươi nói cái gì? Ngươi ngươi kết hôn là ta An Như Yên không phải An Ninh!”
“Thú ngươi? Bổn vương ngu ngốc sao? Bổn vương sẽ lấy ngươi?” Triệu Cảnh Trạch hừ lạnh ra tiếng, An Như Yên có xách giày cho hắn cũng không xứng như thế nào có thể xứng với danh hiệu Ly vương phi?
“Nhưng ngươi Yên thương ta không phải sao?” An Như Yên nghĩ đến lời nói của An Ninh, từ trên đầu rút xuống cây trâm, gắt gao cầm trong tay, “Vương gia người xem, đây không phải ngươi tặng Yên nhi, ngươi đã quên sao?
Triệu Cảnh Trạch nhìn cây trâm tự nhiên nhận ra, tiến nhanh đến đem cây trâm trong tay An Như Yên đoạt lại hung hăng ném xuống đất.
“Không…” An Như Yên nhìn cây trâm rơi xuống, âm thanh thanh thúy vang lên trâm ngọc gẫy làm ba, An Như Yên muốn xuống nhặt cây trâm nhưng nửa người dưới không tài nào động được, “Không cây trâm của ta….”
“Hừ yêu thương người? Bổn Vương không có bị mù làm sao có thể yêu thương ngươi? Ngươi đừng có ảo tưởng, áo choàng ngân hồ trên mặt thiếp vàng kia là ta tặng cho Ninh nhi, nàng ý không vui liền qua tay cho ngươi, mà cây trâm này… Là chính ngươi không biết xấu hổ, thấy thích liền chiếm lấy, bổn Vương khi nào thì muốn tặng cho ngươi?”
Lời nói Triệu Cảnh Trạch như chậu nước lạnh tạt trên người An Như Yên, trong lòng nhất thời lạnh tanh, “Không, không phải như thế… không phải như vậy…”
An Như Yên xưa nay tự cao, lại đem An Ninh dẫm đạp dưới chân nay biết nàng ta là bảo bối, An Ninh lại không cần điều đó, trời ơi bảo nàng làm sao có thể chấp nhận chuyện này?
An Ninh, quả nhiên lại là An Ninh, tại sao tất cả mọi người đều thích An Ninh, tại sao không ai để nàng vào trong mắt?
Nàng không cam lòng a!
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”Triệu Cảnh Trạch tiến lên, một phen kéo tóc An Như Yên đem nàng ta ấn xuống giường, toàn bộ cơ thể An Như Yên căn bản không có lực chỉ có thể theo động tác thô bạo của hắn bị kéo xuống.
Đầu vai loang lổ hiện ra ngoài, da thịt bóng loáng còn lưu lại dấu vết của Triệu Cảnh Trạc, trên giường ga trắng còn lưu lại dấu vết lạc hồng, tất cả đều rất châm chọc với An Như Yên.
“A..” An Như Yên đau đớn, không kịp phục hồi tinh thần, nàng ta đã bị một bàn tay to nắm lấy, nàng trên giường, giương mắt chống lại ánh mắt sắc bén của Triệu Cảnh Trạch thật làm cho người ta sợ hãi, giống như muốn ăn thịt nàng.
“Nói, nói mau, bằng không bổn vương giết ngươi!” Triệu Cảnh Trạch nghiến răng nghiến lợi, trên tay dùng thêm lực không chút thương tiếc, giống như quên hết những ân ái vợ chồng lúc trước của hai người.
“Ta không biết, ta chỉ biết người ta gả là Vương gia ngươi, vừa rồi bái đường, động phòng, chúng ta đã vợ chồng.” An Như Yên đáp, có một số việc nàng không nhìn thấu nhưng cũng có một số việc nàng hiểu được, nàng đã là người của Ly vương điện hạ, bọn họ đã bái đường, thành thân, đây là sự thật, Ly vương hắn không muốn cũng phải chấp nhận.
Trong tình huống này nàng tự nhận định, vô luận thế nào cũng phải nắm được vị trí vương phi.
“Chó má! Vợ chồng? Ngươi không nói bổn vương cũng biết phải tìm ai để đòi lại công đạo!” Triệu Cảnh Trạch lạnh lùng bỏ An Như Yên ra, không để ý nửa thân nàng không động được xoay người hướng bên ngoài đi ra…
“Vương gia…. Vương gia…” An Như Yên kêu lên, khóc lóc nức nở nhưng bóng dáng nam nhân kia không có chút do dự cũng không quay đầu lại vẫn tiến về phía trước.
“Vương gia…. Vương gia…” An Như Yên kêu lên, khóc lóc nức nở nhưng bóng dáng nam nhân kia không có chút do dự cũng không quay đầu lại vẫn tiến về phía trước.
Triệu Cảnh Trạch mở của phòng, bên ngoài mọi người đã đứng vậy xung quanh đem phòng tân hôn vây kín, một đám người đều có bộ dạng đang xem kịch vui, Triệu Cảnh Trạch ý thức được chuyện gì, lớn tiếng quát, “Cút, cút hết cho bổn vương!”
Bất quá hắn ra lệnh đuối khách nhưng không mấy người nghe ra, vẫn như trước đứng xa xa không có chút ý tứ rời đi, động tĩnh bên trong vừa rồi bọn họ đều nghe được, nguyên lai chính là Ly vương điện hạ thú đại tiểu thư An Bình hầu phủ An Như Yên a, xem ra hắn cũng không biết gì, cũng đúng dù ai cưới An Như Yên cũng sợ đến tím mặt.
“Quản gia, mau mời An bình hầu gia sang đây, hôm nay bổn Vương nhất định phải làm cho hắn cấp bổn Vương một cái công đạo!” Triêu Cảnh Trạch thấy mọi người không đi trong lòng lửa giận lại trào dâng, ánh mắt nhìn đến Thương Địch con người tựa như không có chuyện gì kia, rất tốt giống như chạm vào đại kích thích, hắn tung một quyền hung hăng đánh vào cây cột, máu tươi nhất thời tuôn ra dòng dòng.
“Biểu đệ, đêm tân hôn sao lại nóng nảy, nhất t như vậy? Ly vương phi không hầu hầu hạ chu đáo sao?” Thương Địch ra vẻ như không có chuyện gì sảy ra, “thân thiết” hỏi thăm, nhất thời Triệu Cảnh Trạch đen mặt cơ hồ có thể hòa hợp cùng bóng đêm.
Triêu Cảnh Trạch tính toán muốn dung An Ninh làm cho Thương Địch nhục nhã nhưng không có doán được, nhục nhã hắn không thnahf, giờ phút này chính mình là đối tượng để Thương Địch châm biếm, hắn có biện pháp gì? Hắn không có chút sức lực nào để đánh trả a!
Từ đầu đén cuối An Ninh đều theo dõi sắc mặt của Triệu Cảnh Trạch, trong đầu hiện lên hình ảnh kiếp trước, từ khi Triệu Cảnh Trạch bị An Như Yên me hoặc, hai người như keo sơn, tình chàng ý thiếp, khi đó nàng đang mang bầu, Triệu Cảnh Trạch thô lỗ với nàng không chút thương tiếc, thậm chí hắn còn đuổi nàng tới một gác nhỏ hoang tàn để tự sinh tự diệt.
Hắn không thích An Như yên sao? An Như Yên quả có chút tư sắc, bất quá đó là kiếp trước, còn bây giờ An Như Yên đã là một phế nhân, dù có chủ động đưa đến chỉ sợ Triệu Canh Trạch cũng thấy chướng mắt.
Xem hắn giờ phút này bao nhiêu ghen ghét, xem kia nhíu chặt mi phong... Triệu Cảnh Trạch a.. Triệu Cảnh Trạch cũng có ngày hôm nay
“Vương gia... Vương gia...”
Một tiếng lại một tiếng An Như Yên gọi vọng ra, giống như không có ý muốn dừng lại.
Không biết ai mở miệng cười nói một câu, Ly vương điện hạ, Ly vương phi người kìa, Đêm xuân khổ đoản, làm cho giai nhân một mình ở trong phòng cũng là không tốt!”
An Như Yên chết tiệt này, còn có An Bình hầu gia hôm nay làm cho hắn chịu một cái chê cười, giờ phút này hắn có suy nghĩ muốn giết người.
Triệu Cảnh Trạch không hề có uy hiếp, sát ý phát ra trên người hắn làm An Như Yên sợ hãi, biết ý, An Như Yên liền câm mồm nhưng hai mắt vẫn như trước điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, giống như hi vọng Triệu Cảnh Trạch có thể đối nàng khoan dung một ít, nhưng đáy lòng ghen ghét ngày càng đậm.
Là ai tạo ra nghiệt ngày hôm nay? Là An Bình hàu gia? Không là An Ninh! Lúc này nàng mang tất cả tội lỗi đổ lên người An Ninh ích kỉ cho rằng An ninh cướp Ly vương của nàng ta, nhưng không biết rằng từ đầu đến cuối Ly vương không để nàng ta vào trong mắt, nàng ta bất quá là đoán mò rằng người ta thích nàng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.