Hầu Môn Độc Phi

Chương 101:




An Ninh thân thể ngẩn ra, xoay người nhìn về phía Thương Địch, không biết vì sao, nàng luôn có một loại cảm giác kỳ lạ, có thể Thương Địch đã sớm nhìn thấu ngụy trang của mình, theo bản năng sờ vào khuôn mặt, đây là loại mặt nạ của Văn Cẩm làm cho nàng nó thuộc hàng nhất phẩm (một trong những sản phẩm cao cấp), bao bọc cả khuôn mặt, người ngoài thật sự rất khó có thể tìm ra chút sơ hở nhỏ.
Thương Địch đi về phía đám đông, thân hình cao lớn, như ngọc thụ lâm phong ( một cây to lớn), trên khuôn mặt tuấn tú mơ hồ mỉm cười, đến khi nghe những lời nói kia mới tỉnh lại, khuôn mặt Hải Táp ra lộ vẻ hứng thú hướng về phía quân chúa Thiều Hoa hỏi, "Ngươi sẽ đáp ứng chuyện này?"
Quận chúa Thiều Hoa cau mày, "Nhị tiểu thư hẳn đang trên đường đến."
Tại thời điểm nói những lời này, quận chúa Thiều Hoa cực kỳ lo lắng, nhưng, trên mặt không hiện chút sơ hở, lúc trước, nàng cho người đi tìm nhị tiểu thư, nhưng mà, kết quả không chắc chắn, nay chính xác mười người đã được điều đi, nếu bây giời Hải Táp muốn rời đi, tình huốn khẩn cấp như thế này, nàng làm sao có năng lực tìm một người thích hợp đển thay thế đây?
Hải Táp cười đến híp mắt, "Ngươi không phải cho có lệ chứ ?"
Ngữ khí mang theo một vài phần không hài lòng, hắn đối với Đông Tần quốc chuyện gì cũng không có hứng thú, nhưng với An Bình hầu phủ nhị tiểu thư kia mười phần cảm thấy hứng thú, nếu là không có nhị tiểu thư xuất hiện, hắn tất nhiên không muốn tiếp tục ở trong này chờ đợi nữa.
Hừ lạnh một tiếng, trên mặt như ác ma xẹt qua một chút khinh thường, lập tức nhanh chân bước đi, tựa hồ như thực sự muốn trở mặt.
Hải Táp vừa đi, quận chúa Thiều Hoa càng thêm phần lo lắng, nam tử mắt xanh này, thân phận không rõ, nhưng tuyệt đối không phải người thường, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhượng bộ vài phần, nếu hắn thật sự trở mặt, lúc này chính mình cũng không có kế sách gì.
An Ninh thấy thế, lông mày không khỏi cau, thấy hắn càng ngày càng đi xa, An Ninh khóe miệng khẽ nhếch lên, cao giọng, "Công tử Hải Táp chớ phải là sợ?"
Quả nhiên, tấm lưng kia ngẩn ra, bước chân dừng lại, sợ? Hắn Hải Táp cho tới bây giờ chưa biết cái gì là sợ!
Ánh mắt An Ninh sánh lên ẩn sự nguy hiểm, "Cái gì nhị tiểu thư nhị tiểu thư, theo ta thấy, sợ là công tử Hải Táp lấy cớ mà thôi."
Hàng lông mày xinh đẹp của Hải Táp cau lại, xoay người nhìn về phía công tử quần áo xanh nhạt, khóe miệng gợi lên một chút khinh miệt, khích tướng sao? Hải Táp hắn làm sao có thể dễ dàng trúng kế như vậy? thật sự là khinh địch mà !
Không để ý đến An Ninh, Hải Táp xoay người tiếp tục đi, An Ninh có chút nhíu mi, lúc này sắc mặt những người đứng bên cạnh trở nên cứng đơ, không nghĩ tới Hải Táp lại không trúng kế, ánh mắt An Ninh nheo lại, Thuyền Vương, quả thật không hổ danh là bá chủ trên biển, liếc mắt đã biết nàng khích tướng, nhưng thêm một nữa thì như thế nào?
Đôi mắt sáng lên, An Ninh nhìn bóng dáng anh tuấn kia, một lần nữa mở miệng, "Hừ! Có người nghĩ muốn gặp nhị tiểu thư, chỉ sợ nhị tiểu thư là khinh thường người nào đó, Đông Tần quốc ta nam tử người người khôn khéo lại có tài năng, nhị tiểu thư như thế nào lại chú ý một tên mắt xanh kỳ quái?"
Dứt lời, bóng dáng kiên định kia một lần nữa dừng lại, An Ninh trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: biết nàng dùng khích tướng thì như thế nào? Không nghi ngờ gì mới vừa rồi nàng đã đánh trúng yếu điểm của hắn, với tính cách của Hải Táp, quyết định hỗ trợ hay không, vô luận hắn đang có tâm tư gì, hay hắn cũng không thèm để ý thái độ của nàng, hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy, thẳng gọi hắn là mắt xanh kỳ quái, với tính cách cao ngạo của một Thuyền vương, làm sao có thể chịu được?
Như vậy, tiếp theo hắn sẽ có hai thái độ, một là dùng bạo lực để giáo huấn cô "Nói năng lỗ mãng", thứ hai là nhận lời khiêu kích của cô, đường đường Thuyền Vương, là nhân vật quan trọng của thời đại, lại là một quân tử, trong thân thể hắn chảy dòng máu cao quý, làm sao hắn có thể cho phép người khác sử dụng thủ đoạn đê hèn với mình, hơn nữa kiếp trước, hắn giúp đỡ An Như Yên, cũng chưa bao giờ lén lút cả, cho nên, tỷ lệ Hải Táp lựa chọn cách thứ hai lớn hơn nhiều so với cách thứ nhất.
Trên mặt An Ninh cười ôn hòa đến vô hại, sáng lạn và ngây thơ, nhưng chính là vì như thế, lại tăng thêm cảm giác khiêu khích.
Con mắt Hải Táp căng thẳng, xoay người một lần nữa nhìn về phía nhị công tử kia, lúc này đây, cặp mắt xanh của hắn đang dậy sóng, mắt xanh kỳ quái? Màu xanh là màu đặc thù nhất của hải quốc, toàn bộ mọi người trên đế quốc đều biết, đó là do thần biển ban dấu hiệu cho bọn họ, hắn lại có thể nào để cho một tiểu tử vũ nhục dấu hiệu xem như là niềm tự hào của hắn được ?
Bước đi đến trước mặt An Ninh, An Ninh dù sao cũng chỉ là nữ tử, lại mới có mười lăm tuổi, nên đỉnh đầu cũng không cao quá cổ hắn, Hải Táp trời sinh đã cao hơn so với An Ninh một cái đầu, nhưng mà, hắn đứng ở trước mặt khí thế như vậy lại không làm cho vị nhị công tử này không có một chút gì sợ hãi cả.
Đến Đông Tần quốc, hắn liền cố ý che giấu khí thế, nhưng vào lúc này, hắn như một quân vương bình thường, sinh ra đã có sẳn kiêu ngạo, hắn là Thuyền Vương của Hải quốc, có thể làm cho tất cả thần dân của Hải quốc đối với hắn đều phải khâm phục, từ khi sinh ra trên người hắn đã có sẳn loại khi thế này, bình thường không ai có thể kinh thường, nhưng mà nhị công tử này, một chút sở hãi cùng không có, như trước vẫn cười vô hại, trong ánh mắt không che dấu sự khiêu kích đối với hắn .
Tốt, tốt lắm! Khóe miệng Hải Táp từng chút cong lên tươi cười, hay cho một nhị công tử!
"Ngươi sẽ phải trả giá lớn vì những lời nói vừa rồi của mình!" Hải Táp cười kỳ lại, lộ ra một tia lạnh giá, tà mị gần như giống yêu nghiệt, cúi người giọng nói nhẹ nhàng ở bên tai An Ninh thì thầm, nói giống như một bàn tay lớn, vương ra muốn kéo chìn nàng xuống biển sâu.
An Ninh nhíu mày, "Giá lớn? Hải Táp công tử nói xem ta đây phải trả giá lớn như thế nào?"
Trong mắt mọi người thấy An Ninh không chút sợ hãi, mới vừa rồi, Hải Táp trên người phát ra khí thế, làm cho bọn họ đều cảm giác được vài phần áp lực, những nhị công tử này vẫn có thể đối đạp thoải mái như vậy.
Chỉ duy nhất Thương Địch khóe miệng vẫn cong lên, ánh mắt thâm thúy nhìn An Ninh, tuy rằng không là khuôn mặt kia, nhưng hình ảnh trước mặt làm cho ánh mắt hắn hiện lên một vài phần ôn hòa, giống như đang nhìn chính nữ tử mình thích, nếu như thần sắc này để cho người khác nhìn thấy, sợ là thiên hạ lại lưu truyền là Thân Vương điện hạ đối với Nhị công tử có tình cảm đồng tính luyến ái.
Những mà, tất cả mọi người hiện giờ đều đang đặt sự chú ý trên người An Ninh và Hải Táp, tự nhiên sẽ không có bất cứ ai có thể thấy được trong ánh mắt hắn hiện lên một phần ôn nhu khác thường.
Chính lúc này, trong ngự thư phòng Sùng Chính đế cùng Dụ Thân vương đi ra, mới vừa rồi hai người bọn họ nghe nên ngoài có động tĩnh, liền đi ra xem thử có chuyện gì, đúng lúc trên người Hải Táo phát ra một luồn khí thế.
Thuyền Vương, Sùng Chính đế đã tường nghe đồn về Thuyền Vương kia, những hắn thật không ngờ, người đó lại có sực uy lực đến như vậy, mới vừa rồi ngay cả tâm hắn cũng giật mình. Quả thật không hổ kia Hoàng tử tung hoành trên các vùng biển, những chỉ là do hắn cố tình che dấu mà thôi!
Hải Táp trền người từ sớn đã đầy khí thế, thản nhiên liếc mắt nhìn An Ninh một cái, xoay người nhìn về phía mọi người, "Ta thu hồi lời nói rời khỏi đây, nhị tiểu thư không đến cũng không sao, bất quá..." Nói đến vậy, ánh mắt Hải Táp đảo nhìn về phía cửa ngự thư phòng nơi Sùng Chính đế đang đứng, khóe miệng tười cười mang theo một chút quỷ dị, "Đợi lát nữa ta muốn cùng nhị công tử này cược một phen, nếu là hắn thắng được ta, thì ngươi sẽ có cái này!"
Hải Táp từ trong lòng lấy ra một hộp gấm, mở ra hộp gấm, trong hộp, một hạt chân châu lớn đủ sắc màu liền hiện ra trước mặt tất cả mọi người, mọi người nhìn thấy đều cả kinh, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc, chỉ cần nhìn thoáng qua, thì đã thấy đó là bảo vật vô giá trị.
Hạt châu này, ở trong mắt những người thật sự học giả sẽ biết, nó mang trong mình một giá trị rất lớn.
"Này là..." Sùng Chính đế kìm lòng không đậu đi về phía trước vài bước, cái này tuy hắn chưa tường gập qua, nhưng nghe nói qua, trong tứ bảo của thiên ha ( bảo trong từ bảo vật), 《 độc điển 》 sắp xếp thứ ba, và xếp trước nói là thứ nhất là viên hải thần châu này !
《 độc điển 》 trong mắt người võ lâm, đứng thứ nhất, những viên hải thần châu này, ở trong mắt hoàng thất tứ quốc trong mắt, thì cái này được xem quý giá hơn, có được viên hải thần châu này, không còn nghi ngời gì cả, sẽ có được sự trợ giúp vô điều kiện của Hải quốc.
Hải quốc cùng tứ quốc không xâm phạm, trạng thái này hiện giờ vẫn được duy trì, nhưng tứ quốc này, hoàng thất Bắc Yến vẫn luôn hỵ vọng có thể liên kết cùng với Hải quốc, nguyên nhân bời vì, đơn giản là Hải quốc có nhiều tài phú và vị trí vô cùng đặt biệt.
Bốn đại lục ( ý là đất trên cạn là của Tứ quốc), bốn vùng biển, chỉ cần trên khu vực biển, đều là thiên hạ của hải quốc, đều được nắm giữ trong tay Thuyền vương, theo truyền thuyết Hải quốc tôn thờ thần biển, thần biển đã nói, khu vực biển từ xa xưa đã là nhà của Hải quốc, không thể cùng với các đề quốc khác tranh đấu quyền lời trên đất liền, lời nói được các đời Thuyền Vương tuân thủ, nên chưa bao giờ nhúng tay vào các vấn đề tranh chấp của tứ quốc, nhưng mà, nếu một Thuyền Vương có ý định, không hề tuân thủ lời nói kia, như vậy liền liên kết với Bắc Yến cường quốc, thì sợ trên biển và cả đất liền đều không có đối thủ.
Kiếp trước Thuyền Vương bị An Như Yên mê hoặc, chưa bao giờ kháng cự, dưới mọi tình huống đều ra tay giúp nàng ta.
Mà hải thần châu này, cũng được xem như ngọc tỷ trong tay hoàng đế, thậm chí so với ngọc tỷ tác dụng còn mạnh hơn nhiều, có hải thần châu này, liền có thể điều động binh lực trên trên đế quốc biển, có thể ra bất cứ yêu cầu đối với Thuyền vương, thậm chí sẽ thay thế Thuyền vương cũng không phải là không có khả năng!
Thấy Hải Táp mang vật kia thành tiền đặt cược, điều này quả nhiên là làm cho Sùng Chính đế không khỏi giật mình .
Hải Táp thấy phản ứng của Sùng Chính đế , cũng đã biết, Đông Tần hoàng đế này hẳn là đã biết đây là cái gì, khóe miệng gợi lên một chút đắc ý, hắn sở mang vật quý trọng như vậy làm tiền đặt cược, hoàn toàn là vì hắn tự tin sẽ không thua nhị công tử này, mà hải thần châu là bảo bối của hoàng thất hải quốc hắn, làm sao có thể dễ dàng trao tay người khác được ?
An Ninh nhìn vật kia, nàng mặc dù chưa thấy qua, nhưng giờ phút này thất phản ứng của Sùng Chính đế, liền có thể biết, hạt châu này, không chỉ là bảo bối vô giá trị mà thôi, huống hồ, Hải Táp trên mặt tự tin, hiển nhiên đang tin tưởng vào sự bất bại ( không bao giờ bại ) của chính bản thân mình, hắn mang ra, chỉ vì muốn gia tăng lơi thế, càng muốn dụ dỗ Sùng Chính đế, cho phép trận đặt cược này.
Nếu hắn đoán không sai, vậy thì yêu cầu tiếp theo của Hải Táp, sợ là khó có thể làm cho mọi người chắp nhận đước!
"Vậy nếu chiến thắng" Câu hỏi đâu tiên thốt ra, không phải từ An Ninh, mà là Thương Địch, lúc nảy hắn nhìn màu sắc của hạt châu, ánh mắt trở nên thâm thúy làm cho người khác không thể nào bất được cảm xúc, trên khuôn mặt đã không còn sự ôn nhu như vừa rồi, hơn nữa khí ngữ mang theo vài phần nghêm túc.
"Ha ha..." Hải Táp cười ra tiếng, kia tiếng cười làm cho da đầu người khác có chút dựng đứng lên, cở thể có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh xẹt qua, tầm mắt mọi người nhất thời chuyển từ hải thân châu dới lên người Hải Táp, chỉ thất hàng lông mày rậm đẹp của Hải Táp cau lên một chút, cao giọng mở miệng, "Nếu ta mà thắng, vị nhị công tử này... Hừ, từ nay về sau đó sẽ trở thành nô lệ của Hải Táp ta, ta sai hắn làm cái gì, thì hắn phải làm cái đó, ngoài ra..."
Hải Táp dừng lại một chút, mắt xanh đảo qua mọi người, thấy một vài người thần sắc đã thay đổi, nhị công tử vẫn vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hừ lạnh, nếu mà hắn thắng, điều đầu tiên là làm cho tên nhị công tử này trước mặt sứ thần tứ quốc mất mặt, bắt hắn lạy Hải Táp đây ba lạy, trước mặt mọi người nhận chủ!
Dám khiêu khích Hải Táp hắn chính là tự tìm lấy tủi nhục!
"Mặt khác cái gì?" Ánh mắt An Ninh sáng lên, cơ hồ có thể biết được ý đồ của Hải Táp, hắn nếu là muốn mình trước thiên hạ nhận hắn là chủ, thì nàng sẽ có biện pháp làm cho hắn nhục nhã lại!
Hải Táp chống lại tầm mắt của An Ninh, hướng đến lại gần nàng vài phần, "Nhị công tử, ngươi nên biết là ngươi phải nhận ta làm chủ tử, về phần khác... Mặt khác, ta hy vọng Hoàng thượng thành toàn, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ban cho Hải Táp ta."
Dứt lời, cơ hồ sắc mặt tất cả mọi người thay đổi.
"Không được!"
"Không được!"
"Không được!"
"Không được!"
"Không được!"
Thần vương Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Vân Cẩm, ngay cả Triệu Cảnh Trạch cũng ở trong đó, năm người cùng một lúc trả lời, liền cự tuyệt!
Một vài người sắc mặt khó coi đến cực điểm, Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, ba người đều chú ý đến An Ninh, bọn họ như thế nào có thể trơ mắt nhìn nàng trở thành tiền cược? Đem An Ninh ban cho Hải Táp? Không có cửa đâu!
Vân Cẩm đương nhiên không muốn chính biểu muội mình trở thành tiền đặt cược, bây giờ Ninh Nhi là người thân duy nhất của hắn, vì nàng mà Vân Cẩm quyết tâm báo thù, quyết tâm phục hưng Vân gia, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn Ninh Nhi dễ dàng trở thành vật để thưởng? Đây chính là vũ nhục người khác, Hải Táp chỉ nói là ban cho hắn, lại không nói muốn kết hôn với Ninh nhi muốn nàng làm vợ, hắn sao có thể để biểu muội duy nhất của mình trở thành một phẩm vật để giao dịch?
Cho tới Triệu Cảnh Trạch, hắn trong lòng cũng là có tính toán khác, lần trước đi Hầu phủ, tuy rằng bất lợi, thậm chí làm cho hắn mất mặt, hắn đến nay đều không phát giác một chút manh mối nào, nhưng An Ninh với hắn mà nói, là một quân cờ có giá trị không nhỏ, trong lòng hắn từ trước đã có chủ ý muốn nên duyên cùng với An Ninh, làm thể nào có thể để cho An Ninh ban cho Hải Táp loại người bỏ đi này?
Năm thanh âm vang lên làm cho những ngưới khác đều ngẫn ra, ánh mắt Hải Táp nhất thời liếc mọi người một cái, giờ này khóe miệng càng lúc càng công lên, xem ra, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư quả nhiên là không đơn giản, nếu như vậy, hắn càng muốn kiên trì mang nàng ta thành tiền cược.
"Đông Tần hoàng thượng, ý của ngươi như thế nào?" Hải Táp tầm mắt cuối cùng dừng lại ở trên người Sùng Chính đế, chỉ thấy Sùng Chính đế vẫn như trước tầm mắt đặt ở viên Hải thần châu, nên cố ý quơ quơ, tại thời điểm trên tay hắn cầm Hải Thần Châu, cũng đã biết, Đông Tần hoàng thượng đã xác định thân phận của hắn, nếu hắn đã biết thân phận của mình, như vậy, thân là một hoàng đế của một quốc gia, về lý nên biết cân nhắc lợi hại.
Đúng như dự đoán của Hải Táp, Sùng Chính đế tính toán lần này... Vô luận thấy thế nào, nhất đinh phải giao dịch, nếu là vị nhị công tử thắng, Hải Thần Châu kia của Thuyền Vương liền rơi vào tay của nhị công tử , như vậy hắn liền mượn sức nhị công tử, nắm giữ Hải Thần Châu này, đối với Đông Tần mà nói, không thể nghi ngờ đây là một trong những chuyện tốt nhất. Có Hải Thần Châu, sợ là ngay cả Bắc Yến quốc đối với Đông Tần đế quốc cũng phải kiêng sợ ba phần.
Nếu là Thuyền vương thắng, tựa như mong muốn của hắn, đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ban cho hắn, đến lúc đó, hắn đem nhị tiểu thư phong làm công chúa, lấy thân phận công chúa ban cho Thuyền vương, như vậy khác nào Đông Tần quốc cùng với Hải quốc liên mình, điều này so với việc có trong tay Hải Thần Châu cũng không phải là không lời.
Này mặc kệ như thế nào, đối với Đông Tần quốc của hắn đều có lợi nha!
"Trẫm..."
"Cậu." Thương Địch trầm giọng mở miệng, đánh gãy lời nói của Sùng Chính đế, cả người tựa hồ hướng về phái Sùng Chính đế như muốn truyền đạt tin tức gì đó .
Sùng Chính đế trong lòng ngẩn ra, nhìn về phía Thương Địch, thật sự đây là một quyết định đúng, nhưng giờ phút này lại trở nên khó khăn, mấy người khác cũng đồng thời nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu, hoặc uy hiếp.
Thương Địch cùng Nam Cung Thiên Duệ đều thích An Bình hầu phủ nhị tiểu thư, điểm này, hắn biết, Hoàng hậu từng cùng hắn đề cập qua việc này, hai người thương lượng, nên đem An Ninh hứa hôn cho Thương Địch, hay là hứa hôn với Nam Cung Thiên Duệ, Nam Cung Thiên Duệ là đại tướng quân uy phong, hắn vốn thương yêu thần tử này nhất, thân lại là chất nhi của Hoàng hậu, lập nhiều chiến công hiển hách, thành toàn hôn nhân cho hắn, cũng là việc quân vương nên làm.
Mặt khác, Thương Địch thân là chất nhi của hắn, là đứa con duy nhất tỷ tỷ của hắn để lại trên đời, hắn vẫn luôn quan tâm đến hôn sự của nó, nhiều lần ban thưởng mỹ nữ, đều bị tặng trở về, hiện tại hắn vất vả mới thích được một nữ tử, hắn thân làm cậu, cũng nên thành toàn chuyên tốt này.
Nhưng An Bình hầu phủ nhị tiểu thư chỉ có một, hắn cùng Hoàng hậu rất khó khăn, hiện tại lại thêm một Thuyền vương Hải Táp nữa, trong khoảng thời gian ngắn, Sùng Chính đế vẻ mặt rối rắm, "Này... Này..."
"Hoàng Thượng..."
"Cậu..."
"Đông Tần hoàng đế..."
Vài thanh âm liền một lần nữa vang lên bên tai hắn, Sùng Chính đế càng thêm phần khó xử, nhìn Nam Cung Thiên Duệ, nhìn Thương Địch, lại nhìn nhìn Hải Táp trong tay kia cần một Hải Thần Châu, tay phút chốc nắm chặt, "Để tự nhị công tử quyết định đi."
Đây như một củ khoai lang nóng thổi nếu không vứt bỏ, thì thật sự sẽ rất đáng sợ.
Tầm mắt mọi người đều chuyển dời trên người An Ninh, An Ninh nhất thời lướt qua, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm trong mắt lộ vẻ uy hiếp, Thương Địch mi mắt nhanh chóng nhắm lại, Vân Cẩm hướng tới nàng lắc đầu, hai người tựa hồ là nói cho nàng, không nên đáp ứng cuộc đánh cược này với Hải Táp .
An Ninh liền cuối đầu, lại nghe thấy Hải Táp khiêu khích, "Như thế nào? Không phải Nhị công tử sợ hãi sao?"
Sợ? Nàng là trùng sinh một lần, ngay cả cái chết cũng đã trãi qua, An Ninh nàng đây còn điều gì để sở hãi?
"Ta đang suy nghĩ, tiền đặt cược này có phải hay không công bằng?" An Ninh khẽ cau mày, thản nhiên mở miệng.
"Vậy ngươi cứ nói đi, tại sao lại không công bằng?" Hải Táp hừ lạnh một tiếng, công bằng? Cũng chính là hắn, có người dám cùng hắn bàn luận công bằng, nếu là ở hải quốc, chỉ cần là Thuyền vương hắn nói một câu, thì ai sống ai chết đều do hắn quyết định ! Không một ai dám có nửa lời không đồng ý, chỉ có thể cảm ơn ân điển của hắn.
"Ta nếu thua, làm nô lệ của ngươi, ta đây nếu thắng, công tử Hải Táp có phải hay không cũng nên trở thành nô lệ của ta? Thế này mới công bằng, không phải sao?" An Ninh điềm tỉnh không sợ hãi nói ra những lời này, vừa nói xong, liền bị Sùng Chính đế lớn tiếng quát.
"Làm càn... Ngươi... Ngươi..." Sùng Chính đế phẫn nộ chỉ vào An Ninh, nhị công tử này, làm sao có thể có một lá gan lớn như vậy, dám bắt Thuyền vương làm nô lệ! Theo bản năng nhìn về phía Thuyền vương Hải Táp, "Thuyền... Công tử Hải Táp, khi nãy hắn cái gì cũng chưa nói... Đừng so đo với hắn."
Sùng Chính đế vừa kêu ra một cái tự ( danh) "Thuyền", liền thấy ánh mắt cảnh cáo của Hải Táp, nên sửa lời.
"Hoàng thượng, thế này mới không công bằng, không phải sao? Chẳng lẽ công tử Hải Táp và nhị công tử này có điểm gì khác nhau? Vậy thì cần gì phải đánh cuộc nữa!" Khóe miệng An Ninh gợi lên một chút châm chọc, nàng đúng là xác định Thuyền Vương không muốn nhiều ngước biết thân phận của hắn, cho nên hắn mới như thế "Không kiêng nể gì", dù sao, nàng cũng không biết Hải Táp này đường đường chính là Thuyền vương nha! A, để Thuyền vương làm nô lệ, là đại nghịch bất đạo, nhưng đối với những người không biết thân phận của hắn thì cũng sẽ không bị trách tội, ở đây hắn chỉ là một công tử có ánh mắt màu xanh mà thôi.
"Được!" Hải Táp thật ra sảng khoái hưởng ứng, vẫn như trước tràn đầy tự tin, muốn Thuyền vương hắn làm nô lệ, trên đời này sợ cũng chỉ có mình nhị công tử dám. Sao cũng được! Đợi cho đến khi hắn thắng, lại đưa tên kia mang về Hải quốc, đến lúc đó cho hắn biết, hôm nay chính hắn phạm phải loại đại tội bất kình nào.
"Đồng ý thì đập tay ăn thề Hoàng Thượng làm chứng." An Ninh chống lại cặp mắt của Hải Táp, kiên định mở miệng, giơ bàn tay lên, cùng Hải Táp đồng nhất.
"Trữ...... Nhị công tử!" Thương Địch kêu lên, không nén khỏi lo lắng, thân phận Thuyền Vương hẳn Ninh nhi có thể đoán ra chứ.
Tứ hải, không dễ dàng thắng được, vạn nhất Ninh nhi thua, như vậy, chẳng những phải chịu nhục mà còn bị ban cho thuyền Vương.
Một cái "Trữ" làm thân thể An Ninh ngẩn ra, nhìn Thương Địch thân thể ngẩn ra, trong lòng lộp bộp một chút, giờ phút này hẳn Thương Địch đã nhìn thấu nàng là ngụy trang tới đây, không khỏi nhíu nhíu mày, ánh mắt của hắn lợi hại hay chính mình dịch dung vụng về? Nhưng là nơi này ngoại trừ Vân Cẩm trước đó biết được, sợ cũng chỉ có Thương Địch nhận ra nàng.
"Vừa rồi đập tay, liền không thể thay đổi, nếu ai đổi ý chính là nhận thua, ha ha....... Nhị công tử đợi xem lát nữa ta sẽ không nhừng ngươi a!" Khuôn mặt của Hải Táp cười đến tà mị.
"Cũng vậy!" An Ninh liễm hạ khuôn mặt, khí thế không thua Hải Táp.
"Ha ha, tốt, Hoàng Thương Đông Tần quốc, ta trước dễ dàng thắng người của tam quốc, lại don dẹp một chút tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này!" Hải Táp sảng khoái cười ra tiếng, tiếng cười vang vọng khắp ngự thư phòng, bóng dáng cao lớn đã muốn hướng bên kia đi tới.
Mấy người đứng ngoài ngự thư phòng đều là một trận trầm mặc.
"Nhị đệ, chúng ta đi." Vân Cẩm tiến lên lôi kéo cổ tay An Ninh, Hoàng Đế ở đây hắn cũng không có chút kiêng kỵ, hắn không thể để An Ninh cùng Hải Táp đánh cuốc, vừa thấy đã biết Hải Táp kia không đơn giản nhất là khí thế vừa rồi phát ra cùng với Sùng Chính đế đối hắn dị thường tôn trọng, tất cả đều không bình thường.
"Ca." An Ninh khẽ gọi ra tiếng, nhìn Vân Cẩm nàng đã sáng tỏ suy nghĩ trong lòng hắn, "Ca, mới vừa rồi đã nói, nếu rời khỏi là chủ động nhận thua, không đánh mà bại, chắng phải quá tiện nghi cho hắn?"
Nàng chính là muốn nói cho Vân Cẩm vô luận như thế nào nàng đều không thể rút lui, nếu bọn họ đi rồi, nàng "Nhị công tử" vẫn như cũ trở thành nô lệ của Hải Táp mà chính nàng cũng có thể bị Hoàng Thượng ban cho Hải Táp vận mệnh.
Đó là Hải Táp, Thuyền Vương oai phong một cõi thì sao? Hắn ngày thường anh tuấn thì sao? Hắn là chúa tể toàn bộ vùng biển đế quốc thì sao? An Ninh nàng cả đời chỉ thành nữ nhân của nam nhân chân chính yêu nàng, tiền kiếp nàng bị Triệu Cảnh Trạch phụ bạc, cả đời này nếu không tìm được nam nhân toàn tâm toàn ý yêu mình, suốt đời nàng quyết không lấy chồng.
"Nhị đệ...... Chúng ta rời đi Đông Tần." Vân Cẩm như trước mâu trung kiên định, cùng lắn thì hắn buông tha cơ hội phục hưng Vân gia, mang Ninh nhi đi tha hương, Ninh nhi là người thân duy nhất trên đời này của hắn, vì nàng hắn còn có cái gì không thể buông tha?
"Ca, người điên rồi sao?" An Ninh thật không ngờ Vân Cẩm thế nhưng để ý chính mình, rời đi Đông Tần chính là buông xuôi tất cả những gì đã bọn họ đã cố gắng! Trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, "Ca, ngươi tin tưởng ta!"
Huynh muội hai người đối diện, Vân Cẩm nắm cổ tay An Ninh thật chặt, cắn răng, coi như quyết định bình thường, nếu như Ninh nhi thua, lúc đó hắn sẽ thay mặt Ninh nhi dập đầu nhận chủ, còn chuyện đem Ninh nhi ban cho Hải Táp, hừ, hắn liều mạng cũng phải giết Hải Táp, như vậy Ninh nhi sẽ được bảo toàn.
Một bên con ngươi Thương Địch nheo lại, trong mắt công tử Ngân Diện này có nhiều thân thiết cùng tình nghĩa đối An Ninh, Hắn đối với An Ninh tựa hồ không thua kém gì mình, Ngân Diện? hắn rốt cuộc là ai?
Lần trước sau khi ở thuyền hoa trở về, hắn liền cho người điều tra Ngân Diện công tử, nhưng tin tức thu được vô cùng ít, hắn là thương nhân đột nhiên nửa năm trước xuất hiện ở Đông Tần quốc, trong tay nắm giữ Bát Trân Các, Lâm Lang hiên, thực là vì mở cửa hàng mà sản nghiệp đã rộng lớn vô cùng, người này làm việc đều thần thần bí bí, nhưng buôn bán trang sức trẻ con vô cùng độc đáo.
Ngoài thông tin này thì tất cả đều trống rỗng, ngay cả họ tên, xuất thân đều không rõ ràng, thậm chí không có người gắp qua khuôn mặt thật của hắn, hắn tuy kêu An Ninh là " Nhị đệ" nhưng Thương Địch có thể khẳng định, hắn biết chuyện An Ninh là nữ nhân giả nam trang.
Trong lòng trồi lên một tia ghen tuông, Vì vậy đặc biệt chú ý Ngân Diện công tử, vừa rồi An Ninh gọi Ngân Diện công tử là "Ca" thì trong mắt lóe lên một tia ấm áp, phải chăng vì xúc động.
Mà lúc này, một nơi khác trong lòng cũng sinh một tia khác thường, quận chúa xinh đẹp thông minh, chính là liếc mắt một cái nàng liền nhận ra Vân Cẩm đối với nhị công tử vô cùng đặc biệt thân thiết, ngay cả nàng cũng chưa từng cảm nhận được, trực giác nói cho nàng biết Vân Cẩm vì vị nhị công tử mà buông tha tất thảy.
"Vị này tiểu công tử, đợi lát nữa ngươi cần hết sức nha." Sùng Chính đế mở miệng, hiện giờ hắn cũng chỉ có hi vọng nhị công tử này có thể thắng Thuyền Vương, chỉ có thắng Thuyền Vương mới có thể nghĩ đến Thần Châu đồng thời bảo vệ được An Bình hầu phủ nhị tiểu thư. Xem ra vô luận là Thương Địch Hay Nam Cung Thiên Duệ thì nhị tiểu thư này sớm hay muộn đều là vợ chất nhi của hắn.
"Tuân mệnh" An Ninh kiên định mở miệng, hiện tại vô luận như thế nào nàng cũng phải thắng Hải Táp mới được.
"Đi thôi, thời gian không sai biệt lắm, hôm nay Tứ quốc tế tiến hành trong điện Trọng Dương, ba quốc gia khác sợ là đã có chuẩn bị tốt, chúng ta đi qua, đợi lát nữa sẽ gặp các ngươi." Sùng chính đế cao giọng mở miệng, lập tức kéo long bào, dẫn đầu hướng Trọng Dương điện đi đến.
Trong Trọng Dương điện.
Hoàng hậu nương trước một bước đã tới nơi, tự mình chiêu đãi sứ thần các nước, Trọng Dương điện vì hôm nay mà chuẩn bị rất nhiều, đặc biệt chia Trọng Dương điện thành bốn khu vực, Bắc Yến đại Hoàng tử mang theo mười người ngồi ở vị trí phía Bắc, nữ hoàng Tây Lăng mang theo mười người sứ thần Tậy Lăng quốc ngồi phía Tây, hôm nay Thượng Quan Mẫn quần áo đỏ thẫm cũng an phận ngồi cạnh nữ hoàng Tây Lăng, roi đặt bên hông không nói lời nào trông có vài phần thục nữ, chính là, không ai biết giờ này Thượng Quan Mẫn đã sớm đứng ngồi không yên, nếu không phải mẫu hoàng bệ hạ ban lệnh cấm cho nàng, nàng làm sao có thể nghe lời ngồi chỗ này?
Trong khu vực phía Nam, lấy quốc chủ Nam Chiếu quốc dẫn đầu, thái tử Sở cũng ngồi bên cạnh, còn có một nữ tử đang đứng, nàng phải chăng là nha hoàn, dáng điệu cúi thấp mặc dù cúi thấp nhưng khi An Ninh vừa bước chân vào Trọng Dương điện liền nhận ra.
Khóe miệng gợi lên chút cười lạnh, nàng kia nàng nhận ra, tuy ngày thương không hay xuất hiện nhưng mạng của nàng do nàng ta lo lắng, không phải ai khác, chính là người trong bức tranh sát thủ vẽ.
A! Muốn mạng của nàng a!
Sau ngày ấy, Thương Địch ra lệnh Kinh Chập trong vòng ba ngày mười hai sát thủ phải san bằng sát thủ minh, chưa hết ba ngày trong chốn võ lâm truyền ra tin tức, sát thủ minh một đêm bị giết, không ai biết người đã ra tay, chỉ nghe nói căn cứ của sát thủ minh nhuộm đầy máu tươi, không một ai sống sót, hai minh chủ sát thủ minh cũng cũng không thoát khỏi, xác treo bên ngoài cửa chính, trên mặt bị chính kiếm của mình gắt gao đâm một nhát, bộ dạng muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu.
An Ninh nhìn về phía Nam, bên trong trừ bỏ Nam Chiếu quốc chúa còn có mười chỗ ngồi, mười chỗ đã ngồi hết chín, mà nữ tử kia tự mình rót cho thái tử sở một ly trà rồi ngồi vào vị trí còn lại, mắt An Ninh xẹt qua một chút, thì ra là thế a! Nữ tử này đã có tư cách ngồi vào vị trí kia còn có thể là một nha hoàn sao?
Đáp án đó sao có thể.
Theo mọi người đi đến khu vực phía Đông, Hoàng hậu đã ngồi ở đó, ngoài Hoàng hậu còn có Hải Táp, nhìn An Ninh tới khóe miệng Hải Táp giơ lên một chút tươi cười, chỉ vị trí bên cạnh mình, "Ngồi đây đi! Ta cần cái gì, ngươi hãy hầu hạ cho tốt, sớm muộn sẽ là nô lệ của ta, trước thích ứng một chút cũng không sao."
Lời vừa nói làm vài người đen mặt, nhưng An Ninh vẫn như trước thản nhiên cười, coi như không nhìn thấy hắn khiêu khích.
"Hắc hắc! Hải Táp công tử, Tô Cầm ta tới hầu hạ người như thế nào?" Tô Cầm cà phơ cà phất tới ngồi cạnh Hải Táp tỏ vẻ thù địch, sao lại ban An Ninh cho hắn? Phải ban thưởng một trăm người quái dị cho hắn mới đúng!
Ngày ấy, thời điểm quận chúa Thiều Hoa mời du hồ, nhờ nhị công tử kia mà mọi người biết, vì An Ninh giờ phút này bọn họ mới chung một trận tuyến.
Hải Táp nhíu mày, nếu không có An Ninh bao hiêu khiêu khích với hắn đều giống nhau, hắn không đem đich ý của Tô Cầm để trong lòng, ngược lại hắn im lặng nhìn vị trí kế bên, Nam Cung Thiên Duệ một thân cẩm y màu đen tiến lên, thản nhiên mở miệng, "Hải Táp công tử không ngại ta ngồi đây chứ?"
Người đã muốn ngồi xuống nên mới quăng ra câu nói đó, mặc kệ Hải Táp có đồng ý hay không, Nam Cung Thiên Duệ đã ngồi ở chỗ này.
Khóe miệng Hải Táp co giật, cảm giác chính mình trở thành kẻ địch của mọi người, cười nhẹ, thầm nghĩ trong lòng: cũng được! Đợi lát nữa nhị công tử thua, hắn liền đem khó chịu trong lòng phát tiết lên người nhị công tử kia là được rồi, dù sao Hải Táp hắn cũng không có chịu thiệt!
An Ninh thản nhiên liếc mắt nhìn Thương Địch một cái, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thương Địch, bên cạnh nàng là Vân Cẩm, Quận chúa Thiều Hoa ngồi cạnh Vân Cẩm, sau đó là Ly vương Triệu Cảnh Trạch, Dụ Thân vương phủ đại công tử Triệu Thiên Lân, cùng với An Bình hầu phủ đại công tử An Lạc Phong.
Đợi tất cả mọi người ngồi xuống, Sùng Chính đế mới ở trước mặt mọi người, nhất nhất quyết mắt một cái, " Các vị đều là tinh hoa của trời đất, hôm nay mọi người ngồi ở đây đều là thông minh kiệt xuất, tài hoa hơn người. Hôm nay là ngày cuối cùng của Tứ quốc tế, tứ quốc nào chiến thắng giành vị trí số một sẽ được tam quốc mậu dịch thông hành, về sau khách nhân tới tam quốc đều không có gì trở ngại, thậm chí còn nhận được bảo hộ của tam quốc, đây là việc lợi quốc lợi dân, mặt khác, trừ bỏ mậu dịch thông hành, quốc gia kia còn nhận được hứa hẹn của tam quốc, đó là trong mười năm tới, mặc kệ nguyên nhân gì, cũng không chủ động khai chiến với quốc gia kia.
Tất cả mọi người đều là người thông minh ắt hẳn hiểu được bên trong có bao nhiêu lợi, hại. Bắc Yến quốc nhất định phải thắng bởi vì chỉ cần Bắc Yến Quốc thắng, quyền tự chủ trong tay hắn, tam quốc khác không thể đối hắn khai chiến nhưng hắn có thể khai chiến với tam quốc. Mặt khác Nam Chiêu quốc cũng vì điều này mà đến, lần này Nam Cung tướng quân đánh bại Nam Chiêu, trạng thái hiện tạo bọn họ cấp bách cần cái kia thắng lợi, lợi dụng hứa hẹn của tam quốc làm đảm bảo để nghỉ ngơi lấy lại sức."
Sùng Chính đế mâu quang vi liễm, một lát sau cười ha hả ra tiếng, "Dụ Thân Vương, đem vật kia lên."
Dứt lời, Dụ Thân Vương liền đem vật kia trình lên, hiển nhiên sáng sớm đã chuẩn bị tốt, gấm vóc màu vàng phủ phía trên được xốc lên, mười miếng lệnh bài rõ ràng xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Đây là đặc biệt tạo ra, trên đời này chỉ có mười miếng, hôm nay nếu thắng lợi, các ngươi mỗi người sẽ nhận được một miếng, dựa vào lệnh bài này, các ngươi có thể hướng trẫm đưa ra một yêu cầu, chức qua, ngân lượng, công danh lợi lộc, chỉ cần không tổn hại lợi ích Đông Tần quốc trẫm đều nhận lời, không biết các vị có bằng lòng?" Sùng Chính đế mỉm cười, bất quá trong tâm hắn đang tính toán, người trước mặt đều là những nhân tài hiếm có, nếu cầu công danh, hắn vừa vặn có thể trọng dụng, nếu cầu tiền tài ở điểm này quốc khố Đông Tần cũng không thiểu bạc.
Chính là, hắn không nghĩ đến tính toán của An Ninh, nhìn lệnh bài kia khóe miệng An Ninh khẽ nhếch, ánh mắt Vân Cẩm cũng sáng ngời, giờ phút này hắn rốt cuộc cũng hiểu vì sao Ninh nhi kiên trì làm cho hắn tới giúp Hoàng Thượng một việc, nếu có được lệnh bài kia, như vậy Vân gia liền có thể quanh minh chính đại xuất hiện ở Đông Tần quốc.
Nhất thời máu trong lòng sôi trào:. "Thảo dân nhất định tận lực ứng phó."
Thương Địch, Nam Cung Thiên Duệ, Tô Cầm, Triệu Thiên Lân, Hải Táp cùng Thiều Hoa quận chúa không có nhiều lắm hứng thú nhưng trong lòng Triệu Cảnh Trạch tràn đầy vui mừng, nếu mình được một tấm lệnh bài, đến lúc đó thỉnh phụ hoàng lập hắn làm Thái tử, không biết có được không, trong lòng thầm tính toán, lát nữa hắn cũng phải dốc sức mới được.
Lệnh bài kia đối với An Lạc phong không thể nghi ngờ có sức hút cực kì lớn, hắn mặc dù là đại công tử An Bình hầu phủ nhưng trong nhà địa vị cũng không cao, thậm trí còn không bằng An Như Yên đại tiểu thư tôn quý, mặc dù ra triều làm quan nhưng chỉ là chức quan muốn lớn không lớn muốn nhỏ không nhỏ, hơn nữa hắn xuất thân là thứ xuất, trong triều mọi người đối với hắn không được tốt lắm, nếu có được lệnh bài này, như vậy chính mình thăng chức sẽ rất nhanh.
Trong lòng đã tính toán lợi ích của lệnh bài đem tới nên càng ra sức quyết tâm giành thắng lợi.
Sùng Chính đế đem thần sắc của tất cả thu vào tầm mắt, tất cả phản ứng đều làm cho hắn hết sức vừa lòng, xem ra lần khích lệ này thực sự có tác dụng.
"Hoàng Thương nhất ngôn cửu đỉnh, mọi người ắt dốc toàn lực."
An Ninh chắp tay, cao giọng nói, ngôn ngữ bên trong mang theo vài phần dẫn dắt, Sùng Chính đế là vua một nước, quả quyết sẽ không nuốt lời, nhưng lệnh bài kia có ý nghĩa trọng đại, mà Vân gia ở Đông Tần quốc là điều cấm kị, nàng không thể không cần Hoàng Thượng hứa hẹn.
"Trẫm tất nhiên là nhất ngôn ký xuất tứ mã nam truy, việc hôm nay liền xem là đại sự." Ngôn ngữ bên trong có thêm vài phần nghiêm túc, với hắn mà nói chỉ là mười lời hứa hẹn mà thôi, làm sao có thể so sánh vơi sự hẹn kia của tam quốc.
Sùng Chính đế nếu người đã đến đông đủ có phải hay không nên bắt đầu?"
Chính lúc này ở phía Bắc, thanh âm của Bắc Yến đại hoàng tử truyền đến, lộ vài phần khinh thường, hôm nay Bắc Yến thắng lợi là điều bắt buộc, Bắc Yến hiện nay Hoang đế tuy khoẻ mạnh, vài Hoàng tử đều mơ ước cài ngôi vị hoàng đế, nhưng hắn là Bắc Yến đại hoàng tử con Hoàng Hậu, ngôi vị Hoàng đế Bắc Yến sớm hay muộn cũng sẽ về tay hắn, thắng lợi ngày hôm nay với hắn đặc biệt quan trọng.
Phụ hoàng thế lực cường đại, nhưng mấy năm nay có chút bảo thủ, không muốn phát triển, hắn từng góp ý nhiều lần, thỉnh phụ hoàng xuất binh tấn công tam quốc thống nhất tứ quốc đại lục, nhưng phụ hoàng nhất nhất không cho phép mỗi lần đều mắng hắn, lần trước tứ quốc tế, Tây Lăng quốc không đúng kỳ hứa hẹn tấn công tam quốc khác, như vậy Đông Tần quốc đâu? Hắn cho rằng phụ hoàng không tấn công Đông Tần quốc chính vì nữ nhân đó!
Nghĩ đến nữ tử phong nhã tài hoa kia, nữ nhân khiến phụ hoàng yêu cả đời đã chết, cả đời kiêu ngạo phụ hoàng cũng chưa từng quên nàng ta, mẫu hậu từng nói, nếu năm đó nàng ta không chết, nói không chừng Bắc Yến hoàng hậu đã không còn là mẫu hậu cho nên năm đó nữ nhân kia phải chết.
Mẫu hậu từng nói nếu nhi tử của nữ nhân đó ở Bắc Yến quốc phụ hoàng nhất định sẽ truyền ngôi cho kẻ đó, nhưng đây lại là tam đại vọng môn Bắc Yến không muốn nhìn đến, hoàng thất Bắc Yến cùng tam đại vọng môn có quan hệ cực kì tế nhị, bọn họ không thể để con của một nữ nhân Đông Tần quốc trở thành quân chủ Bắc Yến quốc, không thể đem giang sơn Bắc Yến cho một người có huyết thống của Đông Tần và Bắc Yến.
Nay nhi tử đó đã lớn, nghĩ đến ngày đó Thương Địch trong tay hắn chịu nhiều thiệt thòi, tổn hại, vị Hoàng đệ này so với tưởng tượng của hắn thất khó giải quyết.
Bất qua ngôi vị Bắc Yến hoàng đế hắn nhất định phải có được.
Nếu tam quốc không chủ động gây chiến tranh, như vậy hắn liền không bị tam quốc hạn chế, đợi khi hắn đăng cơ, chuyện đầu tiên hắn làm đó là hướng tam quốc phát động chiến tranh, mà đứng mũi chịu sào đó là Đông Tần quốc.
Cho nên, thắng lợi hôm nay hắn cũng nhất định phải được.
Ánh mắt sắc bén nhìn về phíatrái khu vực trung tâm, một thân huyền sắc cẩm y nam tử Thương Địch, có một ngày huynh đệ bọn họ người sống kẻ mất.
Sâu sắc nư Thương Địch, lại như thế nào không nhận ra tầm mắt của hắn, khóe miệng giơ lên một chút ý cười giống như trào phúng, lại giống như khinh thường, vị hoàng huynh này này muốn đưa chính mình vào chỗ chết, trước kia là như thế, hiện tại cũng vẫn như thế. Bản thân là cái đinh trong mắt hoàng thất Bắc Yến quốc cũng như tam đại vọng môn Bắc Yến, mà hắn với bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung, chắc chắn có một ngày nợ máu phải trả bằng máu.
"Bắt đầu đi! Bổn Hoàng cũng muốn biết hôm nay ai có thể đem phần vinh hạnh này cướp đi!" Tây Lăng nữ hoàng mở miệng, mười năm trước Tây Lăng thắng cuộc, bên cạnh nàng ta là một thị nữ, trên tay thị nữ có cầm một bình rồng, có được nó là có được hứa hẹn của tam quốc cũng như mậu dịch thông hành.
Mười năm nay, Tây Lăng quốc vì tín vật này mà chiếm được rất nhiều chỗ tốt, đó cũng là vì sao Tây Lăng nữ hoàng có thể phát triển Tây Lăng như ngày hôm nay.
Lời nói như vậy nhưng giọng điệu của Tây Lăng nữ hoàng thật không muốn nhượng lại tín vật chút nào. Có nó, chẳng những có thể giữ được quốc gia không bị tam quốc nhòm ngó, mà còn có thể nhanh chóng phát triển kinh tế, tuy lời nói là muốn nhương nhưng làm sao có thể dẽ dàng nhượng lại đây?
"Nữ hoàng điện hạ, lúc này có phải hay không tín vật nên đến Nam Chiêu quốc rồi?" Nam Chiêu quốc chúa cười nói nhìn tín vật trên tay thị nữ, cũng mơ ước giờ phút này lấy tình trạng cảu Nam Chiêu quốc để xem xét, Đông Tần quốc đã muốn ngưng chiến, cũng đã kí hiệp nghị nhưng Tây Lăng cùng Bắc Yến có thể hay không nhân lúc Nam Chiêu quốc suy yếu mà đốt nhà hôi của, nói vậy không chừng, vì bảo vệ mình bọn họ bằng bất cứu giá nào cũng phải thắng.
Tranh đấu còn chưa bắt đầu trong Trọng Dương điện đã ngập tràn khói thuốc súng, tứ quốc tế đều khao khát chiến thắng như vậy mới là chân chính tranh đấu.
"Nếu đã đến giờ, mọi người đã có chuẩn bị tốt, liền bắt đầu đi!" Chủ nhà tứ quốc tế Sùng Chính đế cao giọng tuyên bố, lập túc có người nhảy lên đài tuyên bố quy tắc.
Dựa theo lệ thường, mười người của các quốc gia có hai cơ hội rút thăm, vòng thứ nhất rút thăm quyết định cùng ai quyết đấu, đợt hai rút thăm một trong hai người ra quyết định lựa chọn hạng mục. Đến cuối cùng quốc gia đạt số lần thắng nhiều nhất sẽ giành chiến thắng, nếu có hai nước có số lần thắng bằng nhau, hai bên sẽ phái ra một người thi đấu để phân thắng bại.
Cung nữ sớm đã mang thẻ thăm đi lên, Bắc Yến quốc bắt đầu, lại đến Tây Lăng quốc, sau đó là Nan Chiêu quốc, cuối cùng là chủ nhà Đông Tần quốc, mỗi một nước mười người lần lượt rút một thẻ, mỗi the đều được đánh số, có hai cái giống nhau, mà có cùng một số thì chính là một tổ.
Đợi cho mọi người đều sở hữu thẻ bài, cung nữ liền lên đài công bố kết quả.
"Bắc Yến đại hoàng tử đối Đông Tần Ly Vương Triệu Cảnh Trạch."
Xôn xao một tiếng moij người đều ồ lên, hai Hoàng tử cùng một tổ, không biết là trùng hợp hay là do vận khí, Bắc Yến đại hoàng tử thản nhiên nhìn qua Ly Vương, trong mắt xetj qua chút khinh thường, nơi này ngoại trừ Thiên Địch hắn có chút kiêng kị những người khác hắn đều không để trong mắt, hắn thật muốn được cùng Thương Địch vào một tổ, bởi vì theo lệ thường ở trên đài làm bị thương đối phương, hoặc giết đối phương cũng không cho phép bất luận kẻ nào can thiệp, trừ bỏ đối phương mất mạng hoặc chủ động nhận thua.
Trước nay Thương Địch chưa bao giờ nhận thua, hắn không sợ bj mọi người khí dễ, luôn cắn răng kiên trì, về điểm này chắc chắn hắn sẽ không chịu nói, như vậy hắn chỉ có thể trên đài mà mất mạng, như vậy Thương Địch sẽ không còn là uy hiếp đối với hắn.
Lấy ngẫu nhiên một cái Triêu Cảnh Trạch quả nhiên là lãng phí.
Mà lúc này thân thể Triệu Cảnh Trạch đang run lên, hắn đối mặt là Bắc Yến đại hoàng tử, đều đồng dạng là Hoàng tử nhưng trước mặt là Bắc Yến đại Hoàng tử hắn dĩ nhiên là không thể sánh bắng.
"Thần vương Đông Tần quốc Thương Địch đối Nam Chiêu thái tử Sở."
Tổ thứ hai tuyên bố, Thương Địch và thái tử Sở đều tự nhìn về phía đối phương, ánh mắt gặp nhau, gật đầu chào hỏi.
Bên cạnh Thương Địch, An Ninh khẽ nhíu mày, thái tử Sở mặt ngoài dịu dàng, nhưng nàng lại biết thực tế thái tử Sở không phải như thế, thủ toàn tàn nhẫn đây là kiếp trước nàng nhận nhận được từ thái tử Sở, liễm liễm mi, An Ninh hướng Thương Địch bên cạnh nói:" Không cần bị hình tượng Sở mê hoặc, có đôi khi nhìn như ôn hòa như con cừu nhưng cũng là một đầu sói hung mãnh."
Nàng không nói nhiều, Thương Địch thông minh tự nhiên sẽ hiểu , Thương Địch nghe nàng nhắc nhở tự nhiên trong lòng trồi lên một tia lo lắng, khóe miệng giơ lên một độ cong sán lạn, "Ngươi là quan tâm ta sao? Hay là chỉ ám chỉ ta cái tin tức khác?"
Khi nói chuyện, tay dưới bàn hướng An Ninh va chạm vào tay nàng, trong mắt xẹt qua một chút bỡn cợt.
An Ninh giật mình, trừng mắt liếc hắn một cái, nàng khẳng định Thương Địch biết nàng là An Ninh, nhưng hắn lại ở phía sau đùa giỡn nàng, có chút không giống ngày thường Thần vương Thương Địch nghiêm túc, đạm bạc.
Chính lúc này, lại truyền đến thanh âm cung nữ tuyên bố:" Nhị công tử Đông Tần đối Trầm Hương của Nam Chiêu quốc."
An Ninh nghe được nhị công tử, lập tức phục hồi tinh thần, nhìn về khu vực của Nam Chiêu quốc, một nữ nhân đứng lên, An Ninh nhìn đến nàng trong lòng hiểu rõ, Trầm Hương? Nguyên lai người thuê sát thủ giết nàng kêu Trầm Hương a!
Oan gia ngõ hẻm nhưng thật ra hôm nay gặp gỡ như vậy chuyện ngày ấy cũng nên quên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.