Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 699:




Chương 699

Nói xong, hắn rời đi, sau đó lại bước vào.

Khi hắn bước vào, vị Võ Thần kia lại xuất hiện.

Diệp Quân nhìn Võ Thần, phấn khích nói: “Đấu tiếp!”

Nói xong, hắn xông lên.

Trong thư viện của vũ trụ Quan Huyên.

Trên đỉnh núi của một ngọn núi cao vạn trượng, một chàng trai đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt như đang hòa cùng trời đất.

Người mang thiên mệnh!

Sau khi gia nhập thư viện Quan Huyên, gã lập tức được thư viện huấn luyện.

Tất cả tài nguyên đều là tốt nhất.

Danh tiếng của gã cũng vượt qua Diệp Quan Chỉ và viện chủ Võ Viện – Trần Qua. Có thể nói, bây giờ gã là nhân vật tài giỏi nhất trong thư viện Quan Huyên.

Lúc này, người mang thiên mệnh đột nhiên mở mắt.

Ầm!

Bỗng chốc, giữa trời đất xuất hiện vô số sức mạnh đáng sợ, như sấm sét, địa hỏa, hàn phong… dày đặc, vô cùng đáng sợ.

Cảnh giới Đăng Phong?

Người mang thiên mệnh chậm rãi đứng dậy, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt gã.

Nhìn thấy người đàn ông trung niên, người mang thiên mệnh vội vàng lành lễ: “Sư phụ!”

Người trước mặt là Đại võ quan của thư viện Quan Huyên.

Đại võ quan phụ trách dạy võ cho tất cả đệ tử trong thư viện Quan Huyên, địa vị chỉ sau viện chủ Võ Viện và chủ tịch Võ Viện.

Quan trọng nhất là vị đại võ quan này từng đến chiến trường Hư Chân, người có thể sống sót ở nơi đó đều rất đáng sợ.

Đại võ quan nhìn đánh giá người mang thiên mệnh một lượt, hơi ngạc nhiên hỏi: “Cảnh giới Đăng Phong rồi à?”

Người mang thiên mệnh gật đầu, cười nói: “Vâng!”

Gã dừng lại rồi hỏi tiếp: “Diệp Quân đang ở cảnh giới nào?”

Võ quan nói: “Cảnh giới Diệt Không!”

Nghe vậy, người mang thiên mệnh cau mày: “Vẫn ở Diệt Không ư?”

Võ quan gật đầu.

Người mang thiên mệnh trầm mặc.

Võ quan nhìn người mang thiên mệnh: “Trận chiến ngày đó, thua không cam lòng sao?”

Người mang thiên mệnh lắc đầu: “Thua là thua, không có gì phải không cam lòng, là do bản lĩnh của ta không bằng người khác, ta thua là phải! Ta phải cảm tạ hắn ngày đó đã đánh bại ta, nếu không, ta sẽ không thể buông bỏ bản thân, nhận ra bản thân còn nhiều thiếu sót!”

Ánh mắt võ quan hiện lên sự khâm phục: “Thắng thua nhất thời không tính là gì cả, con đường võ đạo không chỉ là nhất thời, mà còn cả tương lai, người có thể cười đến cuối cùng mới là người thắng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.