Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 545:




Chương 545

Diệp Quân lắc đầu: “Không không, ta không có ý đó, ta…”

Tịch Huyền ngắt lời Diệp Quân: “Ngươi có quen thuộc với Thanh Châu không? Ngươi có quen thuộc với tổng viện không? Ngươi biết làm sao để tới Thanh Châu không? Đi bằng trận pháp dịch chuyển à? Ngươi nghĩ bây giờ mình còn có thể đi bằng trận pháp dịch chuyển sao?”

Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền khẽ nói: “Ta cũng đâu có yêu cầu ngươi phải làm gì, sao ngươi đề phòng ta vậy?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Ta không có ý nào khác, ta chỉ là lo mình sẽ làm liên luỵ đến cô, ta…”

Tịch Huyền bình tĩnh nói: “Ta không sợ!”

Diệp Quân trầm mặc.

Tịch Huyền nói: “Đừng tốn thời gian vào chuyện này nữa! Chẳng phải ngươi muốn đi từ biệt à? Đi, về Đạo Môn từ biệt rồi nhanh chóng lên đường!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Diệp Quân xoè bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn, hắn ngự kiếm, cùng Tịch Huyền biến mất!

Trong tháp, giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Ở Thanh Châu thật sự có kiếm khí à?”

Tiểu Tháp: “Có!”

Giọng nói bí ẩn: “Hắn muốn đi cáo ngự trạng đấy!”

Tiểu Tháp khẽ nói: “Thế thì cứ đi thôi! Ta cũng không thể nào ngờ được, mấy chục triệu năm sau, đám thế gia và tông môn lại hống hách đến độ này… đúng là thế sự xoay vần, cảnh còn người mất!”

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Tiểu Tháp lại nói: “Tới Thanh Châu cũng tốt, cũng xem như là quê quán của hắn. Hơn nữa, ta cũng hơi nhớ tiểu chủ rồi! Nếu lần này gặp được thì tốt quá. Ta đoán cũng chỉ có thằng nhóc này mới có thể khiến tiểu chủ hiện thân thôi!”

Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Thật ra hắn tới nơi khác cáo ngự trạng có lẽ sẽ có hiệu quả tốt hơn!”

Tiểu Tháp: “Tiên Bảo Các à?”

Giọng nói bí ẩn: “Nếu hắn tới trước bức tranh kia của Tiên Bảo Các gọi mẹ, thư viện ức hiếp con… thì chắc là thư viện sẽ bị san bằng!”

Tiểu Tháp im lặng.

Với tính cách bảo vệ con của chủ mẫu, đừng nói là thư viện, e là cả cái vũ trụ Quan Huyên sẽ bị san bằng luôn đấy!”

Đạo Môn.

Diệp Quân đứng trước cửa Đạo Môn, bây giờ Đạo Môn không còn nghèo như xưa nữa!

Một tấm biển rộng mấy trượng được gác trên hai cột đá cao vài trượng, trên đó có hai chữ thiếp vàng lớn: Đạo Môn!

Đạo hoà thượng đứng trước cửa, bên cạnh ông ấy là Nam Lăng Nhất Nhất, trước mặt hai người là Diệp Quân!

Từ biệt!

Diệp Quân khom người thật sâu bái chào Đạo hoà thượng: “Sư phụ, con phải đi rồi!”

Đạo hoà thượng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt vô cùng phức tạp!

Ông ấy đã biết mọi chuyện ở thư viện Quan Huyên rồi, ông ấy rất tức giận nhưng lại bất lực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.