Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 386:




Chương 386

Diệp Quân trầm giọng: “Chôn đi!”

Ba người nhìn Diệp Quân, vẻ mặt kinh ngạc. Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không thì làm thế nào?”

Ba người nhìn nhau, sau đó gật đầu!

Ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng truyền đến từ bên cạnh, sau đó là tiếng cười: “Hay, hay lắm! Giết người diệt khẩu, hay thật!”

Bốn người quay đầu nhìn, gần đó có một chàng trai đang đứng, chàng trai mặc một bộ cẩm bào, trông tuấn tú lịch sự, nhưng nụ cười trên mặt lại khá nham hiểm.

Nhìn thấy chàng trai này, sắc mặt đại tỷ không tốt cho lắm.

Hứa Khâm trầm giọng nói: “Trương Tiến!”

Diệp Quân nhìn Hứa Khâm: “Có chỗ chống lưng à?”

Hứa Khâm gật đầu: “Người của thư viện Quan Huyên, cháu trai của Đại trưởng lão Trương Luật trong hội trưởng lão!”

Nói rồi, gã dừng lại một lát mới nói tiếp: “Đại trưởng lão là người có quyền thế nhất trong hội trưởng lão, trong thư viện Quan Huyên, thực lực chỉ thua viện trưởng!”

Diệp Quân rơi vào trầm tư, hắn đang thầm cân đo đong đếm.

Lúc này, đại tỷ nhìn Trương Tiến, khẽ cười: “Không ngờ đường đường là cháu trai của Đại trưởng lão mà lại tới đây làm mấy chuyện hèn hạ này”.

Sao cô ấy không nhận ra cái bẫy này là do Trương Tiến này bày bố cơ chứ?

Cách nào kiếm tiền nhanh nhất?

Đương nhiên là giết người cướp của rồi!

Trương Tiến nhìn đại tỷ, khẽ cười: “Cô đừng có vu oan cho ta! Ta chỉ nhìn thấy các ngươi giết cháu trai của Lục trưởng lão, không chỉ thế, còn định chôn hắn nữa!”

Nói rồi, gã chỉ thi thể phía xa: “Chậc chậc, các ngươi xem, chứng cứ còn đây này!”

Vẻ mặt đại tỷ u ám vô cùng!

Trương Tiến cười nói: “Các ngươi thấy thư viện sẽ tin các ngươi hay là sẽ tin ta? Ta thấy…”

Đúng lúc này, kiếm quang loé sáng.

Nhìn thấy đạo kiếm quang này, Trương Tiến hoảng hốt.

Vù!

Trương Tiến muốn chạy nhưng kiếm của Diệp Quân đã đâm xuyên ấn đường của gã, máu tươi chầm chậm phun ra!

Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Trương Tiến, hắn lấy một tấm truyền âm phù và nhẫn không gian từ trong tay của Trương Tiến, sau đó nhìn đại tỷ: “Chôn cùng luôn đi!”

Ba người đại tỷ thì ngây ra như phỗng!

Trương Tiến vẫn chưa chết hẳn, nhìn Diệp Quân chằm chằm, căm hận: “Ngươi dám giết ta! Ngươi lại dám giết ta! Ngươi không biết ông nội ta là Đại trưởng lão sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết! Vừa nãy Lý Thiên huynh đã nói cho ta biết rồi!”

Trương Tiến gào lên: “Thế mà ngươi vẫn dám giết ta!”

Diệp Quân thờ ơ: “Nếu không giết ngươi, ta sợ ngươi gọi ông nội ngươi tới đánh ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.