Diệp Quân cất quả cầu pha lê, sau đó nghiêm túc nói: “Hai vị, Lệ huynh này là người của ta nằm vùng trong Ác Đạo Minh, chỉ có các ông biết thân phận thật của hắn ta, các ông phải giữ bí mật cho ta đấy”.
Thiên Xích đột nhiên đứng dậy chạy tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nắm lấy tay Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp thiếu, cha ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, có thể cho ông ấy cơ hội làm việc cho cậu không?”
Binh chủ: “…”
Diệp Quân bình tĩnh rụt tay về, sau đó hỏi: “Cha ông cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo à?”
Thiên Xích gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân cười đáp: “Vậy đương nhiên là hoan nghênh rồi”.
Thiên Xích muốn nói lại thôi.
Diệp Quân nói: “Yên tâm, một tinh thể Vĩnh Hằng cộng với một quả Đạo Linh”.
Thiên Xích vô cùng mừng rỡ: “Cảm ơn Diệp thiếu”.
Ban đầu ông ta còn hơi do dự, nhưng sau khi thấy Diệp Quân lấy quả cầu ghi hình pha lê rồi, ông ta đã không còn chút băn khoăn nào nữa.
Mẹ ơi!
Ngay cả Cửu điện chủ Ác Đạo Minh cũng là người của Diệp thiếu, trận chiến này sao có thể thua được?
Sao có thể thua được?
Nhắm mắt cũng có thể thắng ấy chứ!
Như nghĩ đến điều gì, Thiên Xích lại nói: “Diệp thiếu, ta còn quen một vài cao thủ, ta có thể dụ địch theo mình, à không phải, là lôi kéo, lôi kéo”.
Nghe vậy, Diệp Quân cười nói: “Đây là chuyện tốt, ông đi lôi kéo đi, nhưng đương nhiên là chỉ cần cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa ta định ba ngày sau sẽ đi tìm Bát điện chủ kia, nên ông phải tranh thủ”.
Thiên Xích gật đầu: “Được, được”.
Dứt lời, ông ta lập tức đứng dậy rời đi.
Diệp Quân quay đầu nhìn Binh Chủ, Binh Chủ chần chừ một lúc rồi nói: “Ta vẫn luôn cô đơn một mình, không quen biết nhiều người”.
Diệp Quân cười nói: “Không sao, tiền bối ở lại trong Tiểu Tháp này của ta tu luyện đi, ba ngày sau chúng ta sẽ đi tìm Bát điện chủ Ác Đạo Điện kia”.
Binh Chủ gật đầu: “Được”.
Sau đó, ông ta muốn nói lại thôi.
Diệp Quân hỏi: “Còn vấn đề gì sao?”
Binh Chủ gật đầu, sau đó nói: “Diệp thiếu, mạn phép hỏi một câu, thực lực của người tạo ra thanh kiếm này… đã vượt qua nền văn minh vũ trụ cấp năm rồi đúng không?”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Sao lại hỏi thế?”
Binh Chủ trầm giọng nói: “Không giấu gì cậu, ta vốn là một món binh khí, vì thế ta biết rất rõ sự đáng sợ của thanh kiếm của Diệp thiếu, nếu ta đoán không lầm bây giờ Diệp thiếu vẫn chưa thể hoàn toàn phát huy hết lực lượng của thanh kiếm này, đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Trong mắt Binh Chủ lộ vẻ phức tạp: “Đây là thanh kiếm mạnh nhất mà ta từng thấy”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Ông là binh khí gì?”