Chương 3452
Đánh giá thấp thực lực người thần bí này rồi!
Diệp Quân vội triệu hồi kiếm Thanh Huyên, khi kiếm rơi vào tay hắn, hắn đâm về phía trước, thoáng chốc, cấm chế bí ẩn trước mặt hắn bị xé toạc thành một lỗ hổng.
Ngay khi Diệp Quân định ngự kiếm đi thì chợt có một bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy chính là cô gái mặc váy dài màu xanh lá đậm, một tay cô gái kéo đệ đệ đang ngơ ngác, một tay kéo ống tay áo của hắn.
Cô gái nhìn Diệp Quân với ánh mắt khẩn cầu: “Cứu…”
Cô gái còn chưa nói xong, Diệp Quân đã kéo tay cô ấy, sau đó ngự kiếm bay lên, đưa hai tỷ đệ họ về phía xa.
Mà lúc này người thần bí cũng chú ý tới Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân rồi nâng tay phải lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Ầm!
Xa xa, ba người Diệp Quân chợt cảm nhận được áp lực vô hình, như hàng vạn ngọn núi đè xuống.
Sắc mặt cô gái và thiếu niên trong khoảnh khắc đều trở nên tái nhợt, cơ thể họ cũng trở nên hư ảo, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng lạnh, hắn thầm nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên phóng ra, phá tan sức mạnh bí ẩn ấy.
Diệp Quân không dám ở lại, đưa hai tỷ đệ kia hóa thành kiếm quang bay về phía cổng đá, biến mất trên bầu trời.
Thấy Diệp Quân rời đi, trong mắt người thần bí hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thanh kiếm đó…”
Hắn ta không ngờ thanh kiếm ấy lại lợi hại đến vậy, đến cấm chế của hắn ta mà cũng có thể phá được.
Người thần bí gạt mọi suy nghĩ, cười khẽ một tiếng, không để ý nữa, hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, bảy tám phần số người có mặt đều đã bị hấp thu hết.
Người thần bí từ từ nhắm mắt, hai tay nâng lên, trong nháy mắt, trong tinh không xung quanh chợt xuất hiện từng pho tượng bí ẩn…
Có tới mấy chục vạn pho tượng.
Người thần bí cười lớn: “Chư quân, thời đại của chúng ta tới rồi…”
Sau khi Diệp Quân đưa hai tỷ đệ kia chạy thoát, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cổng đá dưới mặt quỷ kia đã từ từ đóng lại, bên trong còn có những tiếng hét thảm thiết vang lên.
Xung quanh, những người trốn thoát ra ngoài vẫn còn bàng hoàng, vẻ mặt kinh hãi.
Lúc này, cô gái chợt kéo thiếu niên quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử…”
Nói rồi cô ta ấn gáy thiếu niên xuống: “Mau dập đầu”.
Thiếu niên: “…”
Lúc này, một luồng kiếm ý mềm mại từ từ đỡ hai tỷ đệ dậy.
Diệp Quân quan sát cô gái trước mắt, trong mắt cô ta còn sót lại vẻ kinh hoàng và vui mừng may mắn, nhưng cô ta vẫn cố hết sức giả vờ bình tĩnh.
Diệp Quân cười hỏi: “Cô tên gì?”
Cô gái đáp ngay: “Mục Vân Sơ, người bên cạnh này là đệ đệ của ta, Mục Vân Già”.
Diệp Quân cười: “Ngay từ đầu cô đã dẫn đệ đệ của mình đi về phía ta, ta hơi tò mò, tại sao lại như vậy?”
Cô gái do dự một chút rồi đáp: “Bởi vì ta thấy công tử rất lợi hại”.