Chương 3447
Diệp Quân lắc đầu cười, hắn phát hiện các cô gái đều thích kẹo hồ lô, Tiểu Bạch và Nhị Nha thích, Nhất Niệm cũng thích.
Sau này ra ngoài kiếm Thanh Huyên có thể không mang, nhưng kẹo hồ lô thì nhất định phải mang.
Đúng lúc này, màn sáng phía xa đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh.
Diệp Quân và Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong màn sáng có từng tòa đại điện cao vút, những tòa đại điện cao tầng này cực kỳ hùng vĩ và tráng lệ, kéo dài từ mặt đất đến bầu trời, ngoài những tòa đại điện này ra còn có những kiến trúc mà một số người chưa thấy bao giờ, chẳng hạn như tháp thủy tinh. Tháp thủy tinh đó cao mấy vạn trượng, xung quanh tỏa ra những luồng sáng kỳ dị, mà trên đỉnh tháp thi thoảng sẽ có một luồng sáng bí ẩn phóng lên trời, lên tới tận nơi sâu tinh không xa xôi.
Còn có một kiến trúc kỳ lạ nữa, đó là một quầng sáng cực lớn, không biết được làm từ vật liệu gì, đường kính mấy vạn trượng, đứng sừng sững giữa tinh không, chậm rãi xoay tròn, mà khi nó xoay, nơi sâu trong vũ trụ, một số ngôi sao cũng đang xoay cùng với nó.
Khi tầm nhìn trong màn sáng chậm rãi di chuyển, trong một tinh không nào đó có một con yêu thú, con yêu thú này cực kỳ to, còn to hơn cả một hành tinh, nó có ba sừng, mỗi sừng đều cao tới nghìn trượng, khắp người toàn là những lớp vảy dày, mà mỗi lần nó thở đều khiến vũ trụ tinh không rung chuyển.
Nhìn thấy con yêu thú này, mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt đầy khó tin.
Ngay cả ba người phía Diệp Quân lúc này cũng bị sốc.
Diệp Quân chưa thấy con yêu thú nào to thế này, nó thật sự to quá mức khó tin.
Một con yêu thú còn to hơn cả hành tinh.
Nó chỉ cần chộp xuống một cái là một hành tinh sẽ bị hủy diệt ngay!
Đúng lúc này, Tín Du đột nhiên nhìn sang Nhất Niệm: “Cô nương, hình như cô không ngạc nhiên nhỉ?”
Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm, cô ta nhìn con yêu thú đó mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân cũng hơi tò mò: “Nhất Niệm, muội không ngạc nhiên à?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ta từng thấy yêu thú còn to hơn thế này rồi”.
Tín Du: “…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “To hơn ư?”
Nhất Niệm gật đầu, sau đó còn dùng tay áng chừng: “To như này nè”.
Diệp Quân hỏi: “Thấy ở đâu?”
Nhất Niệm đáp: “Nơi làm việc”.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, lúc này hắn chợt nhớ ra có lẽ cô gái này không phải nhân viên làm thuê bình thường.
Tín Du bỗng nói: “Nhất Niệm cô nương, nơi cô làm việc như thế nào?”
Nhất Niệm nhìn Tín Du: “Cô định lừa ta nói à?”
Tín Du: “…”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm không nói gì nữa, cô ta nhìn màn sáng phía xa, khi Diệp Quân định nói gì đó thì người thần bí kia lại cười bảo: “Mọi người có biết đây là yêu thú gì không?”
Bên dưới, mọi người đều lắc đầu.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy con yêu thú nào to thế này.
Người thần bí cười bảo: “Đây là Tinh Không Thôn Phệ thú, nó sống nhờ việc hấp thu tinh thần, có sức mạnh hủy diệt vũ trụ, mà năm xưa nó đã bị nền văn minh Thuật Giả của ta bắt giữ, sau đó trở thành thú gác cổng của chúng ta”.