Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3381:




Chương 3381

Nhưng cô nhóc này không chỉ xa cách gia tộc mà còn mang thù oán trong lòng.

Tu La Tịnh không khỏi thở dài, mở miệng nói: “Nếu ngươi sẵn lòng buông bỏ thù hận, tộc trưởng kế nhiệm sẽ là ngươi”.

Cô ta chỉ cười khẽ: “Nếu không thì sao? Tiên tổ sẽ lập tức tiêu diệt ta ư?”

Tu La Tịnh chỉ nhìn lại, không đáp.

Cô gái áo đen nói thẳng: “Nếu ta nói ta có thể buông bỏ thù hận, tiên tổ có tin không?”

Sau một hồi im lặng, Tu La Tịnh lắc đầu: “Không”.

Cô gái áo đen cong môi: “Vậy mời tiên tổ ra tay”.

Tu La Tịnh không chút chần chừ, vung tay chưởng ra.

Chỉ cần còn một tia hy vọng thì ông ta cũng sẽ không diệt trừ một thiên tài tuyệt thế trong gia tộc, lại còn là siêu thiên tài duy nhất nữa chứ. Nhưng hết cách rồi, khi thù hận của đối phương dành cho gia tộc là quá sâu đậm.

Thiên tài thế này, để lại mới càng gây họa cho tộc Tu La.

Nếu để nó hoàn toàn trưởng thành, cả tộc chắc chắn sẽ rơi vào tai họa ngập đầu.

Đúng lúc này, cô gái áo đen vung tay, thả ra một tia sáng đen.

Ầm!

Tiếng nổ đinh tai vang lên, đồng thời đẩy lui hai người.

Tu La Tịnh dừng lại, nhìn đối phương đầy khó tin: “Ngươi… sao có thể…”

Cô gái áo đen chỉ lạnh lùng đáp: “Tiên tổ muốn giết được ta thì một là phải triệu tập toàn bộ cường giả cao cấp trong tộc, hai là gọi tiên tổ của người tới. Nhưng có lẽ tiên tổ sẽ không làm vậy, vì gọi tộc nhân đến giết đồng tộc của mình chẳng khác gì vứt bỏ mặt mũi bản thân và gia tộc, đúng chứ?”

Tu La Tịnh chỉ nhìn lại.

Cô gái áo đen: “Còn cách thứ hai… Người sàng lập xuất hiện, chưa biết chắc sẽ giúp ai, nhỉ?”

Tu La Tịnh rơi vào im lặng một hồi lâu mới nói: “Chỉ cần ngươi ở lại, cái gì ta cũng sẽ làm, kể cả diệt trừ tất cả những người ở dòng chính từng hãm hại cha mẹ ngươi”, chính vì những kẻ này mà cha mẹ cô gái mới chết thảm như vậy.

Nhưng cô ta chỉ liếc nhìn ông ta: “Nếu ban đầu ông chịu nói những lời này thì có lẽ ta còn cân nhắc, nhưng bây giờ đã muộn rồi”.

Dứt lời, cô xoay người rời đi.

Lý do từ chối rất đơn giản, tộc Tu La không bao lâu nữa sẽ gặp họa ngập đầu, bây giờ ở lại chỉ còn nước chết chung, chẳng thà trở mặt thì may ra còn đường tự vệ.

Tu La Tịnh nhìn theo bóng lưng xa dần của cô gái áo đen suốt một hồi lâu, cuối cùng thở dài với cõi lòng phức tạp.

Nửa hoảng hốt, nửa chấp nhận.

Hoảng hốt, là vì ông ta không ngờ sức mạnh của Tu La Hàn lại đáng sợ đến vậy, đúng là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.

Chấp nhận, là vì ông ta không làm gì được Tu La Hàn.

Triệu tập cường giả trong tộc đến giết ư?

Đương nhiên là có thể, nhưng làm vậy cũng sẽ trở thành trò cười của văn minh Tu La, cũng khiến các dòng phụ trong gia tộc trở nên xa cách.

Gọi người sàng lập thì càng không được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.