Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3293:




Chương 3293

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân vội vàng nói: “Ta không có ý gì khác, với thực lực của cậu Diệp, nơi đó dĩ nhiên sẽ không có gì nguy hiểm. Ta thấy cậu Diệp muốn ra sức phát triển nền văn minh Quan Huyên, mà một di tích văn minh rất có ích, nếu di tích văn minh này từng là cấp bốn trở lên, hoặc cấp cao hơn, vậy thì nó sẽ giúp ích rất nhiều cho vũ trụ Quan Huyên, thậm chí có thể nâng cao nền văn minh vũ trụ Quan Huyên lên một tầm cao mới…”

Nói đến đây, ông ta ngừng một chốc rồi lại nói: “Lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm bọn ta cũng vì có cơ duyên nên mới được đà vực dậy như thế”.

Ngay lúc này Đạo Cổ Thụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy lạnh lùng nhìn Minh Quân, ánh mắt có thể giết người hệt như dao.

Nhìn thấy ánh mắt Đạo Cổ Thụ, Minh Quân biến sắc, không dám nói gì.

Ông ta đã biết thân phận của Đạo Cổ Thụ trước mặt này, là cây tổ của nền văn minh Sâm Lâm lúc trước, nhưng về sau không biết vì sao mà lại khô héo mà chết. Tất nhiên ông ta vẫn có thể đoán được một ít, vì sau khi khi cây tổ của nền văn minh này khô héo mà chết, thực lực của tổ tiên đã có một bước nhảy vọt về chất…

Đạo Cổ Thụ không ra tay mà quay sang nhìn Diệp Quân: “Ông ta nói không sai, vài di tích bí ẩn của văn minh quả thật là là cơ hội ngàn năm hiếm gặp với các nền văn minh vũ trụ có cấp bậc khá thấp, truyền thừa đơn giản hơn sáng tạo rất nhiều”.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ và Minh Quân, cười nói: “Trong lòng các người, ta rất lợi hại sao?”

Hai người sửng sốt.

Diệp Quân lắc đầu, hắn nhìn Minh Quân: “Thực lực của ta và tổ tiên của nền văn minh các ông, ai mạnh hơn?”

Minh Quân do dự, sau đó nói: “Ngang nhau”.

Nghe Minh Quân nói thế, Đạo Cổ Thụ và Thần Kỳ không hẹn mà cùng nhìn ông ta, ngang nhau ư?

Mấy lời mất mặt này mà cũng có thể nói được à?

Diệp Quân bật cười.

Minh Quân lại lặng thinh, ông ta không biết Diệp Quân có thích được nịnh hót hay không, dù sao cứ nịnh trước rồi tính.

Diệp Quân cười nói: “Từ sau khi ra khỏi nơi đó, tổ tiên nền văn minh các ông đã cấm các ông đi vào đó, chắc là ông ta đã gặp phải thứ gì đáng sợ trong đó, nếu không ông ta không thể từ bỏ một di tích văn minh, đúng chứ?”

Minh Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói đến đây, ông ta do dự, sau đó nói: “Thế nên nếu cậu Diệp muốn đi, tốt nhất nên dẫn theo một… một người thân”.

Thần Kỳ cười nói: “Ông không cần phải lấp lửng như vậy, ý ông là muốn Diệp công tử dẫn theo cô cô hoặc ông nội của ngài ấy đi, đúng chứ?”

Minh Quân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ông ta không biết nhiều về tính cách của Diệp Quân nên lúc nói chuyện cũng hơi cẩn thận một chút.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Nếu dẫn theo cô cô và ông nội ngươi đi, dĩ nhiên không thành vấn đề…”

Diệp Quân bỗng nói: “Ta lại có một ý tưởng mới”.

Mọi người nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, cười nói: “Người biết đến di tích văn minh đó không nhiều nhỉ?”

Minh Quân gật đầu: “Không nhiều, lúc đầu sau khi bọn ta phát hiện ra đã dùng trận pháp để giấu nó đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quyết định công bố di tích văn minh này với bên ngoài”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.