Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3139:




Chương 3139

Thật ngang ngược!

Như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc.

Thực lực của cô gái này thật mạnh mẽ.

Hắn không ngờ ngay cả kiếm Thanh Huyên cũng không thể làm tổn hại đối phương dù chỉ là một chút.

Áp đảo thật sự!

Diệp Quân lắc đầu cười khổ, cảm giác vô địch lúc trước đã biến mất không còn tăm tích.

Nhưng đối với hắn, đây không phải là chuyện xấu.

Biết rõ chính mình!

Diệp Quân nhìn về phía xa, sau đó quay người biến mất tại chỗ.

Ở bên kia tinh không, Tư Phàm Tịnh đang chậm rãi bước đi bỗng dừng lại, phía trước xuất hiện một cô bé.

Là Lâm Bảo Mỹ.

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Tịnh tông chủ không trò chuyện cùng sư phụ sao?”

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Nói chuyện gì?”

Lâm Bảo Mỹ trầm giọng đáp: “Trật tự”.

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Không có gì để nói cả”.

Lâm Bảo Mỹ đang định nói thì Tư Phàm Tịnh đã nói tiếp: “Từ khi vũ trụ ra đời, đã có vô số nền văn minh và chủng tộc xuất hiện, mà những nền văn minh và chủng tộc này đều biến mất trong dòng sông thời gian rộng lớn, không có thế lực nào tồn tại mãi mãi, cũng không có trật tự nào có thể tồn tại vĩnh hằng… Không có trật tự vũ trụ, ngươi hiểu không?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Ta hiểu ý của Tịnh tông chủ, nhưng ta nghĩ trước đây không có, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có, ít nhất là sư phụ ta cũng đang nghiêm túc làm điều này”.

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Vậy sao?”

Lâm Bảo Mỹ cười nói: “Ta thấy cho dù sư phụ thất bại cũng chẳng sao, ít nhất còn có người hy sinh cho vũ trụ và sinh linh này, giống như Thần Nhất, mặc dù kết quả cuối cùng không quá tốt, nhưng ít nhất vũ trụ Thần Nhất đã từng rất tốt, không phải sao?”

Tư Phàm Tịnh im lặng.

Lâm Bảo Mỹ nói tiếp: “Tịnh tông chủ, sư phụ ta từng nói trong vũ trụ bao la này có rất nhiều cường giả đỉnh cao, nhưng rất ít cường giả đỉnh cao làm gì đó cho chúng sinh… Tại sao vậy?”

Tư Phàm Tịnh lắc đầu: “Ngươi sai rồi”.

Lâm Bảo Mỹ hỏi: “Sai ở đâu?”

Tư Phàm Tịnh chậm rãi đi về phía xa: “Thần Nhất muốn thiết lập trật tự hoàn toàn mới, đây là việc riêng của ông ấy, ông ấy có thể làm vậy, nhưng không thể yêu cầu người khác phải giống mình. Mỗi người có cách sống của riêng mình, dựa vào đâu mà bắt người khác phải sống như mình chứ? Cho dù có trật tự hay không thì đều là một loại quy luật của vũ trụ. Người muốn có trật tự thì không sai, nhưng người khác không muốn bị ràng buộc bởi trật tự thì là sai sao?”

Lâm Bảo Mỹ im lặng.

Tư Phàm Tịnh nói tiếp: “Hơn nữa, ta và sư phụ ngươi đều nhìn mọi thứ từ góc độ của chúng sinh trong vũ trụ, nhưng các ngươi đã từng nghĩ cho vũ trụ bao la này chưa? Vũ trụ có quy luật, cũng có trật tự của nó, chỉ là sau này có một số kẻ mạnh đã thay đổi trật tự vũ trụ, thiết lập cái gọi là trật tự của riêng mình, nhưng cái giá phải trả là gì? Chính là sự hủy diệt dần dần của vũ trụ…”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Chúng ta là con người, đương nhiên nên đứng từ góc độ con người”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.