Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3104:




Chương 310

Chương 3104

Chính là Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri.

Sau khi rời khỏi chỗ của Diệp Quân, Thanh Tri bèn đi tới nền văn minh Thần Tri, cô ấy cũng chỉ có thể đến nơi này thôi.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt chợt nhìn về phía Thanh Tri: “Vừa nhận được tin tức tộc Tiên Linh của cô tuyên chiến với thư viện Quan Huyên”.

Thanh Tri cau mày.

Lâu Đắc Nguyệt lắc đầu: “Tộc Tiên Linh của cô nghĩ gì vậy?”

Sắc mặt Thanh Tri hơi khó coi.

Lâu Đắc Nguyệt cười chân chộc: “Tộc Tiên Linh của cô thật sự là đang tự đẩy mình về hướng diệt vong…”

Thanh Tri trầm giọng nói: “Đắc Nguyệt, người sáng tạo ra thời không đặc biệt kia thật sự là…”

Lâu Đắc Nguyệt thẳng thừng ngắt lời Thanh Tri: “Thanh Tri, ta biết cô muốn nói gì, nhưng ta có thể cho cô biết ở thời điểm đỉnh cao của nền văn minh Thần Tri ta thì không chỉ có một cao thủ chín phần thần tính, nhưng họ liên thủ với nhau vẫn không thể sáng tạo ra thời không đáng sợ như thế, người thử nghĩ người đứng sau Diệp công tử mạnh đến mức nào?”

Thanh Tri im lặng.

Lâu Đắc Nguyệt nói tiếp: “Còn có thanh kiếm trong tay Diệp công tử nữa, dù ta không tận mắt nhìn thấy nó, nhưng theo miêu tả của cô, thanh kiếm kia có thể dễ dàng chém vỡ Tiên Linh Ấn của tộc Tiên Linh các cô, chuyện này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa thực lực của người tạo ra thanh kiếm vượt xa tổ tiên của tộc Tiên Linh”.

Hai tay Thanh Tri chậm rãi siết chặt lại, thật ra những việc này cô ấy đều từng nghĩ đến, chỉ là sâu trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi.

Dẫu sao tộc Tiên Linh cũng là tộc của cô ấy.

Lâu Đắc Nguyệt đột nhiên đứng dậy, cô ấy chậm rãi đi tới trước mặt Thanh Tri, sau đó nói: “Bây giờ cô chỉ có một sự lựa chọn, đó là đứng về phía Diệp công tử…”

Thanh Tri lắc đầu: “Ta không muốn hắn xảy ra chuyện, nhưng cũng không muốn phản bội tộc…”

“Ngu xuẩn!”

Lâu Đắc Nguyệt giận dữ nói: “Bây giờ việc cô phải nghĩ không phải là phản bội tộc, mà là làm thế nào để giữ được nền văn minh của tộc Tiên Linh các cô, nếu bây giờ cô đứng về phía tộc Tiên Linh khiến Diệp công tử thất vọng, dù hắn không giết cô thì chắc chắn tình bạn giữa cô và hắn cũng sẽ phai nhạt, nhưng nếu bây giờ cô đứng về phía hắn, thì sau này lúc tộc Tiên Linh tai hoạ ngập đầu, dù cô không nói lời nào mà đứng ở đó, hắn cũng sẽ sinh lòng trắc ẩn, không tiêu diệt triệt để tộc Tiên Linh…”

Thanh Tri: “…”

Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Đàn ông chính là như thế, cô càng giúp hắn, hắn sẽ càng mềm lòng, ngược lại, nếu hắn trở nên cứng rắn thì sẽ không nương tay. Vì thế việc cô phải làm bây giờ là kiên định đứng về phía hắn, dù cô có thể bị mắng, nhưng hàng nghìn hàng vạn năm sau, người của tộc Tiên Linh sẽ cảm ơn cô”.

Thanh Tri lắc đầu: “Ta không muốn sử dụng những thủ đoạn này với hắn…”

Lâu Đắc Nguyệt khẽ thở dài: “Nha đầu ngốc, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa. Chúng ta phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, mà trong quá trình này sẽ khó tránh khỏi việc phải sử dụng chút thủ đoạn… Chỉ cần không phải hại hắn, sử dụng chút thủ đoạn cũng chẳng sao…”

Thanh Tri vẫn hơi do dự.

Mà Lâu Đắc Nguyệt đột nhiên nói: “Cổ Lão!”

Một ông lão xuất hiện trước mặt Lâu Đắc Nguyệt, Lâu Đắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Triệu tập người của chúng ta, lập tức đi đến thư viện Quan Huyên”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.