Chương 2166
Cô gái áo bào trắng khẽ lắc đầu: “Muộn rồi”.
Cô gái đỏ máu đột nhiên biến sắc: “Sao có thể?”
Như vừa nghĩ tới điều gì, cô ta quay phắt về phía Từ Chân: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi…”
Từ Chân vẫn không hề đếm xỉa, chỉ nhìn chăm chú vào cô gái áo bào trắng trước mặt.
Cô ta đang đợi!
Đợi người phụ nữ này trả lời.
Kết quả xấu nhất là đổ bể toàn bộ, ai cũng đừng hòng thoát.
Cô gái áo bào trắng trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, người kia, mang một tia nhân tính cuối cùng của vị Chân Thần này.
Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi mới dời mắt nhìn sang Từ Chân: “Trăm năm, cô tranh thủ được trăm năm cho cậu ta, cô nghĩ trong vòng trăm năm, cậu ta có thể vượt ra khỏi Đại Đạo?”
Từ Chân cũng nhìn cô gái áo bào trắng: “Có lẽ, không cần đến trăm năm”.
Cô gái áo bào trắng nhìn vào mắt Từ Chân một hồi rồi gật đầu: “Vậy thì bọn ta sẽ chống mắt đợi xem”.
Nói xong, cô ta xoay người, trước mặt cô ta, một Tuế Nguyệt trường hà xuất hiện, cô ta chậm rãi bước về phía nó.
Cô gái đỏ máu kia đột nhiên cả giận, quát: “Cho nên cô định cứ thế buông tha?”
Cô gái áo bào trắng dừng bước, trầm mặc một lát mới trả lời: “Hiện giờ cô ta có chín phần là thần tính, ta không thể làm gì được cô ta”.
Cô gái đỏ máu kia trợn mắt nhìn cô gái áo bào trắng chòng chọc: “Hai ta hợp tác cũng không được?”
Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không được”.
Cô gái đỏ máu kia chỉ vào Diệp Quân ở nơi xa xa, sắc mặt trở nên dữ tợn: “Giết hắn thì sao?”
Cô gái áo bào trắng lại lắc đầu: “Sau lưng người đó có bốn vị kiếm tu, bốn vị kiếm tu này đều có chín phần thần tính, cho nên, giết không được”.
Cô gái đỏ máu kia híp mắt, sắc mặt càng trở nên dữ dằn.
Cô gái áo bào trắng nhẹ giọng nói: “Ác Đạo, nếu cô ta lại trấn áp ngươi một lần, kiếp sẽ mãn, tối đa là trăm năm, khi đó, áp cũng không thể áp, thiện ác hợp thể, hai ta hợp tác, có thể giết được cô ta”.
Nói đến đó, cô gái áo bào trắng quay đầu liếc nhìn Diệp Quân: “Còn về phần người này, cậu ta còn gọi người tới giúp một lần nữa thôi thì đời này không còn khả năng vô địch…”
Dứt lời, cô ta bước vào Tuế Nguyệt trường hà.
Những vị cường giả có mặt ở nơi này cũng lũ lượt bước vào Tuế Nguyệt trường hà, nhưng trước khi đi, bọn họ đều ngoảnh lại liếc nhìn Diệp Quân một cái.
Người này mà chết, vị Chân Thần kia sẽ triệt để mất nhân tính, mà Chân Thần tuyệt sạch nhân tính hẳn sẽ không tiếp tục trấn áp Vũ Trụ Kiếp.
Cô gái đỏ máu liếc nhìn Từ Chân, ánh mắt đầy thương hại: “Vì một gã đàn ông mà lấy chính bản thể của mình đi trấn áp ta, cô thật là khờ… Cô nhất định sẽ thua ván cược này thôi, gã đàn ông này, trong vòng trăm năm tuyệt đối không có khả năng vô địch”.
Dứt lời, thân thể cô ta cũng dần hóa hư ảo.
Từ Chân đứng trầm mặc hồi lâu, mái tóc màu bạc xõa tung trên vai, lát sau, cô ta cất bước chậm rãi đi về phía hư không.
Diệp Quân vội cất tiếng gọi: “Chân tỷ”.