Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 208: Nhân Gian Kiếm Ý Xuất Hiện




208: Không Thể Ngu Vậy Được


Đông Lý Trần thật sự không sợ Diệp Quân, đế tộc Bất Tử có chỗ dựa mà!
Chỗ dựa này chính là Kiếm Chủ Nhân Gian!
Ai mà không biết người đứng sau lưng đế tộc Bất Tử chính là Kiếm Chủ Nhân Gian chứ?
Thế nên, dù vị Đại Kiếm Đế sau lưng Diệp Quân có thể hiện ra thực lực kh ủng bố đến cỡ nào thì đế tộc Bất Tử cũng không sợ!
Chưa nghe bà ấy nói à?
Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đánh bà ấy, bà ấy không dám đánh trả đấy!
Bây giờ người phụ nữ đó rất mạnh, nhưng ba mươi triệu năm trước, bà ấy chắc cũng chỉ là một cô bé thôi.
Nghe thấy lời của Đông Lý Trần, Diệp Quân nheo mắt lại, thanh kiếm kê ngang trước cổ Đông Lý Mạch bỗng chuyển động!
Vù!
Một dòng máu tươi ứa ra!
Đông Lý Mạch trợn tròn mắt, lòng hoảng sợ!
Ai có thể thản nhiên đối diện với cái chết được chứ? Vốn dĩ gã tưởng rằng mình có thể, nhưng lúc thật sự phải đối mặt với cái chết, gã vẫn cảm thấy sợ hãi!
Đặc biệt là Diệp Quân không kết liễu gã luôn mà giày vò từng chút một!
Nhiều khi chết không đáng sợ, đáng sợ là quá trình chờ đợi cái chết đến với mình!

"Dừng tay!"
Thấy vậy, lòng Đông Lý Trần hãi hùng, vội lên tiếng.
Đông Lý Mạch là thiên tài yêu nghiệt nhất đế tộc Bất Tử hiện nay, nếu chết ở đây thì đế tộc Bất Tử tổn thất nặng nề!
Diệp Quân dừng lại, nhìn chằm chằm Đông Lý Trần nhưng không nói gì.
Sao Đông Lý Trần không hiểu ý của Diệp Quân cho được? Sắc mặt của ông ta lập tức trở nên khó coi: "Diệp Quân, cậu thật sự định ức hiếp đế tộc Bất Tử của ta à?"
Diệp Quân gằn giọng nói: "Là ta ức hiếp đế tộc Bất Tử của ông hay đế tộc Bất Tử của ông ức hiếp ta? Thiên tài nhà ông bắt tay với nhà họ An đối phó ta, ông quên chuyện này rồi à? Hả?"
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Chẳng phải cậu vẫn còn sống sờ sờ đó sao?"
Tiểu Tháp: "..."
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Quân loé lên sát ý, một giây sau, tay phải hắn kéo thật mạnh!
Phụt!
Nháy mắt, đầu của Đông Lý Mạch bay thẳng ra ngoài, máu tươi văng xa đến mấy trượng!
"To gan!"
Đông Lý Trần trợn trừng mắt, ông ta không ngờ người này thật sự dám đối đầu với đế tộc Bất Tử, dám xem thường Kiếm Chủ Nhân Gian!
Quá to gan!
Vừa tức giận vừa kinh hãi!
Vì Đông Lý Mạch đã bị gi3t chết mất rồi!
Đông Lý Mạch là hạt giống tốt nhất của đế tộc Bất Tử hiện nay!
Cứ thế chết đi rồi sao?
Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần, mặt ông ta tái mét, giây phút này ông ta cũng cảm thấy hơi thở của cái chết đang cận kề!
Diệp Quân định giết ông ta!
Đông Lý Trần nhìn Diệp Quân chòng chọc, ánh mắt u ám vô cùng: "Diệp Quân, nơi đây là đế tộc Bất Tử!"
"Thứ ngu!"
Diệp Quân gào lên: "Mẹ kiếp, đến người của nhà họ An và Thiên Đạo mà ta cũng dám giết! Ta còn sợ đế tộc Bất Tử nhà ông sao? Ông trực tiếp cho ta mượn kiếm, ta tha cho thiên tài của nhà ông, hai bên hết nợ, không tốt sao? Ông còn uy hiếp ta vào lúc này, ta thật thấy lo cho đầu óc của ông đấy!"
Nghe Diệp Quân nói, cường giả của đế tộc Bất Tử đều nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt đầy bất mãn.
Đúng như Diệp Quân nói, Diệp Quân đã tới đây có nghĩa là người ta không sợ đế tộc Bất Tử!
Lúc này cách làm đúng đắn là trấn tĩnh Diệp Quân, bảo vệ tính mạng của Đông Lý Mạch!
Nhưng tộc trưởng này thì hay rồi, sợ Đông Lý Mạch không chết hay sao ấy, ra sức uy hiếp Diệp Quân!
Đầu óc để làm gì thế không biết!
Lúc này, Diệp Quân bỗng nói: "Không đúng! Ông đường đường là tộc trưởng của đế tộc Bất Tử, không thể ngu như vậy được..."
Nói đến đây, hắn nheo mắt lại: "Ông cố ý để ta giết Đông Lý Mạch, nếu ta không đoán nhầm thì Đông Lý Mạch này không phải là con trai của ông hoặc không phải dòng chính nhà ông!"
Đông Lý Trần hơi nheo mắt lại.
Đám cường giả đế tộc Bất Tử đứng xung quanh thì đều nhìn Đông Lý Trần với vẻ kinh hãi.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bỗng xông ra, quát giận: "Đông Lý Trần, thứ khốn kiếp nhà ngươi, đến lúc này rồi mà vẫn tiếp tục đấu đá với người trong nhà, ngươi trả mạng con trai lại cho ta!"
Nói rồi ông ta xông thẳng về phía Đông Lý Trần.
Những cường giả đế tộc Bất Tử cũng sững sờ!
Mẹ kiếp!
Tộc trưởng này quá đáng lắm rồi!
Bọn họ đều tức giận!
Thật sự tức giận!
Đến lúc này rồi mà mẹ kiếp, ông còn tính kế người trong tộc?

Đông Lý Mạch là thiên tài yêu nghiệt nhất đế tộc Bất Tử hiện nay đó! Đông Lý Mạch mà chết thì thế hệ trẻ không một ai có thể gánh nổi trọng trách lớn lao đâu!
Kẻ này thì hay rồi, vì dòng chính của mình mà giở trò, cố ý ép Diệp Quân giết Đông Lý Mạch!
Ngày thường ông ta đấu mấy cũng được!
Nhưng mẹ kiếp, vào lúc này ông ta còn giở trò!
Tất cả cường giả đế tộc Bất Tử đều phẫn nộ!
Diệp Quân nhìn cuộc đại chiến của hai người Đông Lý Trần ở đằng xa rồi lắc đầu: "Tháp gia, đây là đế tộc Bất Tử mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng dẫn dắt à?"
Tiểu Tháp khẽ đáp: "Tộc trưởng trước đây của đế tộc Bất Tử là một người rất giỏi giang, người của đế tộc Bất Tử thời đó cũng rất lợi hại.
Mấy chục triệu năm qua đi...!vật đổi sao dời rồi!"
Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, ngươi có thể cảm nhận được kiếm Thanh Huyên không?"
Tiểu Tháp im lặng một lát rồi ngờ vực nói: "Không cảm nhận được...!điều này rất bất thường!"
Nghe vậy, Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn cuộc đại chiến phía xa, thấy cạn lời!
Mẹ kiếp!
Ông đây tới mượn kiếm, không phải tới xem mấy người nội chiến!.

209: Nhân Gian Kiếm Ý Xuất Hiện


"Dừng tay!"
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng quát giận!
Phía xa, Đông Lý Trần và người đàn ông trung niên dừng tay lại, tất cả mọi người nhìn Diệp Quân!
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nội đấu với nhau vào lúc này có thích hợp không? Chẳng phải lúc này các ông nên đồng tâm hợp lực đối đâu với ta sao? Các ông có thể làm kẻ ác cho đến nơi đến chốn không hả? Đừng để ta phải nhắc nhở các ông, được không?"
Mọi người: "..."
Diệp Quân nhìn chằm chằm tất cả mọi người của đế tộc Bất Tử: "Bây giờ ta muốn mượn kiếm Thanh Huyên, nếu các người không cho mượn thì chúng ta tiếp tục tính sổ!"
Kiếm Thanh Huyên!
Nghe vậy, sắc mặt của tất cả cường giả đế tộc Bất Tử đều u ám hẳn.
Diệp Quân bỗng chỉ tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa: "Ta kính ngưỡng Kiếm Chủ Nhân Gian, ta lấy danh tính của Kiếm Chủ Nhân Gian ra thề, ta dùng xong kiếm Thanh Huyên sẽ trả lại cho các người!"
Tiểu Tháp: "..."
Đông Lý Trần định nói gì đó thì lúc này, một cô gái đứng bên cạnh đi ra. Cô gái trông rất trẻ, chỉ tầm mười bảy mười tám, mặc một bộ váy tím, vóc dáng xinh đẹp, dung mạo không tầm thường, mặt mày đẹp như tranh vẽ, không khuynh nước khuynh thành nhưng cũng có điểm khiến người ta phải rung động.
Cô gái nhìn Diệp Quân, bình tĩnh nói: "Diệp Quân công tử, kiếm Thanh Huyên kia không ở trong đế tộc Bất Tử của bọn ta!"
Nghe thế Diệp Quân sững sờ: "Không ở đế tộc Bất Tử?"
Cô gái lắc đầu: "Chục triệu năm trước thì đúng là kiếm Thanh Huyên ở đế tộc Bất Tử ta, nhưng sau đó, Tịnh tộc trưởng của đế tộc Bất Tử bọn ta đã mang thanh kiếm này tới tổng viện thư viện Quan Huyên, thế nên thanh kiếm này không còn ở trong tộc ta nữa! Để đe doạ bọn đạo chích, bọn ta không thông báo chuyện này ra bên ngoài".
Diệp Quân im lặng một lát rồi nhìn Đông Lý Trần, tức giận nói: "Ông không có kiếm sao ông không nói sớm? Nếu ông nói từ sớm thì ta đã không giết Đông Lý Mạch rồi!"
"Á!"
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì bi thương tột cùng: "Mạch Nhi của ta! Con chết thảm quá!"
Nói rồi ông ta bỗng nhìn Đông Lý Trần, ánh mắt đầy oán hận: "Lão già khốn kiếp, hôm nay lão phu sẽ đồng quy vu tận với ngươi!"
Ông ta lại xông về phía Đông Lý Trần!
Hai người lại đại chiến với nhau!
Diệp Quân hơi thất vọng!
Tưởng rằng kiếm Thanh Huyên ở đế tộc Bất Tử, nhưng không ngờ tiên tổ của đế tộc Bất Tử đã đem đi vũ trụ Quan Huyên rồi!

Vừa rồi mình mới giết Thiên Đạo, bây giờ lại tới tổng viện thư viện Quan Huyên sao?
Diệp Quân thầm hỏi: "Tháp gia, ta với ngươi, chúng ta có thể giết tới tổng viện ở vũ trụ Quan Huyên được không? Ta đánh kẻ nhỏ, ngươi đánh kẻ lớn! Chỉ cần ngươi gật đầu, bây giờ chúng ta giết đến tổng viện thư viện Quan Huyên luôn!
Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ta cảm ơn ngươi đã xem trọng ta vậy nhé!"
Mẹ kiếp!
Thằng nhóc này còn tàn nhẫn hơn cả ông nội hắn, còn tinh khôn hơn cả cha hắn, ảo ma thật đấy!
Sao nhà họ Dương này đời sau khủng khiếp hơn đời trước thế nhỉ?
Nghe Tháp gia nói, Diệp Quân lắc đầu, vẻ mặt chua xót.
Lúc này, cô gái váy tím bỗng gọi: "Diệp Quân công tử!"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím, cô ta do dự một lát rồi nói: "Ta có thể nói chuyện với công tử không?"
Diệp Quân bình thản hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Cô gái váy tím đi tới trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn hắn, chân thành nói: "Ta có thể nhìn ra được công tử không phải là phường đại gian đại ác! Lần này công tử đến mượn kiếm là vì Nạp Lan Ca cô nương phải không?"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Sao cô biết?"
Cô gái váy tím khẽ cười: "Tuy Diệp Quân công tử tới Trung Thổ Thần Châu chưa lâu nhưng danh tiếng của công tử đã truyền khắp Trung Thổ Thần Châu từ lâu rồi. Thật không dám giấu, ta đã ngưỡng mộ công tử từ lâu, thế nên đã điều tra về công tử".
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Cô muốn nói gì?"
Cô gái váy tím bỗng nhìn một ông lão bên cạnh: "Đại trưởng lão, hãy lấy khối Ô Mộc của đế tộc Bất Tử chúng ra ra đây!"
Ô Mộc!
Nghe vậy sắc mặt Đại trưởng lão bỗng thay đổi!
Cô gái váy tím bình tĩnh nói: "Đại trưởng lão, nếu không ngoài dự liệu, Diệp công tử vừa đi thì ông sẽ là tộc trưởng của đế tộc Bất Tử chúng ta rồi!"
Nghe thế, Đại trưởng lão giật mình!
Đúng vậy!
Tộc trưởng hiện nay đã khiến mọi người phẫn nộ rồi!
Nghĩ đến đây, Đại trưởng lão quay người rời đi, tốc độ của ông ta rất nhanh, chớp mắt đã cầm một chiếc nhẫn không gian tới trước mặt Diệp Quân!
Ông ta đưa nhẫn cho Diệp Quân!
Cô gái váy tím bỗng nói: "Đây là Ô Mộc mười vạn năm, khí Ô Mộc ẩn chứa trong đó rất có ích cho linh hồn! Diệp công tử có thể để Nạp Lan Ca cô nương liên tục hấp thu khí Ô Mộc này, có vật này thì linh hồn của Nạp Lan Ca không những có thể tồn tại lâu hơn mà còn có thể ngưng tụ và cường hoá linh hồn, sau này công tử tìm được kiếm Thanh Huyên, tạo lại thân xác cho cô ấy, linh hồn của cô ấy sẽ không suy nhược và không có hậu di chứng gì cả!"

Ô Mộc mười vạn năm!
Đại trưởng lão thấy xót: "Diệp công tử, vật này trị giá lên đến cả trăm triệu kim tinh, được xem là một trong những bảo vật trấn tộc của đế tộc Bất Tử ta đấy!"
Diệp Quân nhìn cô gái váy tím: "Cô tên gì?"
Cô gái váy tím khẽ cười: "Đông Lý Ngư!"
Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, sau đó nói: "Cảm ơn!"
Nói xong hắn quay người rời đi.
Đúng lúc này, Đông Lý Trần ở đằng xa bỗng rống giận: "Hỗn xược! Hỗn xược!"
Nói rồi, ông ta lấy ra một tấm lệnh bài.
Nhìn thấy tấm lệnh bài này, mặt của tất cả mọi người đều biến sắc!
Kiếm lệnh!
Đông Lý Trần nhìn chằm chằm vào Diệp Quân ở phía xa, thù hận nói: "Đều tại ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta..."
Nói rồi, ông ta kích hoạt kiếm lệnh.
Vù!
Tượng Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa bỗng rung lên kịch liệt, sau đó một dãy kiếm khí xông thẳng lên trời.
Rầm!
Luồng khí tức khủng khiếp này lan tràn ra cả Trung Thổ Thần Châu trong nháy mắt!
Nhân gian kiếm ý!
Giây phút này, tất cả cường giả ở Trung Thổ Thần Châu đều cảm nhận được một luồng kiếm ý kh ủng bố!
Nhân gian kiếm ý vừa xuất thế, hàng trăm triệu chúng sinh kinh hãi!
Tất cả kiếm của Trung Thổ Thần Châu dường như đều run rẩy trong giây phút này, sau đó vùng vẫy thoát khỏi tay của chủ nhân của mình, đồng loạt bái về hướng Bất Tử Giới.
Người đàn ông đó trở về rồi sao?
Đông Lý Trần tức giận chỉ vào mặt Diệp Quân, gào lên như một kẻ điên: "Nhân gian kiếm ý, giết hắn, giết hắn!"
Tiểu Tháp: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.