Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2043:




Chương 2043

Từ Chân gật đầu: “Được”.

Diệp Quân hỏi: “Tỷ có từng thích ai chưa?”

Từ Chân quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, chớp chớp mắt: “Đàn ông?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân lắc đầu: “Không có ai”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy tỷ thích kiểu người thế nào?”

Từ Chân trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chưa từng nghĩ tới”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao chưa từng nghĩ tới?”

Từ Chân cười bảo: “Vì ta có rất nhiều chuyện cần làm”.

Diệp Quân lại nói: “Vậy giờ tỷ thử nghĩ xem”.

Từ Chân lại trầm tư một lát, đáp: “Ta thấy cậu cũng rất tốt”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Ta à?”

Từ Chân gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy”.

Diệp Quân chớp mắt, ngại ngùng nói: “Cái đó… Ta chỉ trông hơi đẹp trai chút, cũng coi như có tiền, gia thế cũng tạm… Trừ những cái đó, ta cũng không có nhiều ưu điểm lắm”.

Từ Chân đột nhiên vươn tay nhéo má Diệp Quân, cười bảo: “Da mặt cậu đã trở nên dày hơn rồi này”.

Diệp Quân cười cười: “Chân tỷ, ta biết tỷ chỉ trêu ta cho vui. Cường giả cấp bậc cao như tỷ, sẽ không bao giờ có hứng thú với loại người thực lực yếu kém như ta. Nếu không nhờ Tiểu Thụ và Tiểu Kính, ta đối với tỷ có lẽ chẳng khác gì một người qua đường”.

Từ Chân mỉm cười: “Chẳng trách Tiểu Nhu nói cậu rất ngốc”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân lại uống nửa bình rượu, sau đó nói: “Đổi một góc độ khác để nghĩ về vấn đề này đi, ví dụ như thân phận của cậu cùng thực lực đều vượt xa Tô Tử cô nương kia, nhưng liệu cậu có vì thế mà không thích cô ấy chăng?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu”.

Từ Chân cười nói: “Ta chưa bao giờ nhìn vào thân phận hay thực lực gì đó, nếu để kết bạn, yêu đương mà trước hết phải xem thân phận, xét thực lực thì còn gì là thú vị nữa? Hơn nữa, ta đây vốn là vô địch, ta cần thêm một người đàn ông thật mạnh ở bên sao?”

Nói đến đó, cô ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mọi việc cứ để tùy tâm, thích gì làm nấy, chỉ đơn giản thế thôi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Từ Chân lại nói: “Đương nhiên, như cậu mới nói, ta để mắt đến cậu đúng là vì bọn Tiểu Thụ, cậu là người đàn ông của mấy đứa nó, trong suy nghĩ của ta, như vậy cậu cũng là người của ta… à, nói đúng ra là người thân của ta. Hơn nữa, ở bên cạnh cậu có cảm giác rất tốt”.

Nói đoạn, cô ta nhìn sang phía Diệp Quân, cười bảo: “Cậu đó, có đôi khi cứ thích nghĩ linh tinh”.

Diệp Quân ngẫm lại, rồi thấp giọng thở dài: “Cảnh giới của ta kém tỷ nhiều quá”.

Từ Chân cười bảo: “Bình thường mà, bởi vì cậu còn quá trẻ, ta ở tầm tuổi cậu cũng chẳng làm được tốt như cậu đâu. Thực ra, ta không quá tán thành phương thức giáo dục của cha cậu dùng cho cậu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cô ta mỉm cười: “Có nhiều bậc cha mẹ mong con mình trở nên xuất sắc, do đó luôn đề ra các yêu cầu, lấy danh nghĩa là vì con, nhưng thực tế, bọn họ chưa từng thử nghĩ lại, khi bọn họ ở tuổi đó, có lẽ còn xa mới bằng con mình hiện giờ. Những chuyện bọn họ không làm được ở tuổi đó lại đi yêu cầu con mình phải làm được, loại hành vi này thật tình không tốt lắm”.

Diệp Quân trầm mặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.