Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1987:




Chương 1987

Giá trị nhan sắc của Mộc Uyển Du cũng rất cao, vừa đến học viện Ngân Hà đã trở thành đối tượng mà rất nhiều học viên muốn theo đuổi.

Tất nhiên đa số đều theo đuổi rất lý trí, không làm ra chuyện gì quá đáng.

Nhưng dù thế nào cũng sẽ có một vài người cuồng nhiệt theo hướng cực đoan.

Người đàn ông trước mặt Mộc Uyển Du khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng thẳng tắp, bề ngoài cũng khá ổn, quan trọng nhất là có một chiếc siêu xe sang trọng đỗ ở phía sau gã, vừa nhìn đã biết giá trị rất lớn.

Người đàn ông nhìn Mộc Uyển Du, cười nói: “Uyển Du, em muốn đi đâu? Anh đưa em đi”.

Mộc Uyển Du nhíu mày, hơi bực bội: “Tô Triết, anh có thể đừng quấn lấy tôi nữa được không?”

Vừa rồi khi đi ngang qua cổng trường, Mộc Uyển Du nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô ấy vội vàng đuổi theo nhưng vừa ra khỏi cổng đã bị Tô Triết chặn lại, cứ thế bóng dáng quen thuộc đã lên xe.

Điều này khiến cô ấy rất tức giận, thế nên nói chuyện cũng không thèm khách sáo.

Tô Triết trước mặt Mộc Uyển Du lại chẳng để tâm đến sự tức giận của Mộc Uyển Du, cười nói: “Uyển Du, anh thích em, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy em, anh đã thích em rồi”.

Hai tay Mộc Uyển Du siết chặt, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Tô Triết, tôi đã nói với anh tôi có người mình thích rồi. Nếu anh còn quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ tố cáo anh với Giới Luật Viện đấy”.

“Ha ha!”

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh Tô Triết đột nhiên cười nói: “Cô Mộc, cô có biết viện trưởng Giới Luật Viện là ai không? Là viện trưởng Tô Lâm đấy, cô có biết viện trưởng Tô Lâm là ai không? Là ông nội của anh Tô đấy…”

Nghe thế Mộc Uyển Du cau mày.

Các học viên xung quanh cũng nhíu mày, có vài học viên nhìn Tô Triết bằng ánh mắt căm ghét.

Con gái hiền thục dịu dàng, quân tử luôn muốn được sánh duyên, đây là chuyện thường tình.

Nhưng loại người cưỡng ép này lại khiến người ta căm ghét.

Thế nhưng vài học viên đều không dám lên tiếng, dù sao thì thân phận và gia cảnh của Tô Triết không nhỏ. Người có khả năng chống lại gã cũng sẽ không chống lại gã chỉ vì một cô gái, người không có thân phận lớn gì cũng không dám lên tiếng bàn luận.

Dù sao họ đều sợ ảnh hưởng đến việc học của mình.

Tô Triết cười nói: “Uyển Du, anh thật sự rất thích em, anh biết gia cảnh của em không tốt, hôm qua em còn ra ngoài tìm việc làm… Em yên tâm đi, nếu em đối xử tốt với anh, anh sẽ trả hết chi tiêu sau này của em”.

Mộc Uyển Du vừa định nói gì thì lúc này một cô gái bỗng bước chân đến trước mặt Tô Triết, gã còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tát một bạt tai.

Bốp!

Tô Triết văng ra xa mấy chục mét.

Mọi người đều ngơ ngác.

Người ra tay chính là Hiên Viên Lăng.

Hiên Viên Lăng lạnh lùng nhìn Tô Triết, Tô Triết vừa đứng dậy đã bị một cô gái mặc đồ vest đạp vào ngực.

Phụt!

Cú đạp này khiến Tô Triết nôn ra máu.

Mọi người biến sắc, đều lùi về sau, Tô Triết nhìn thấy là Hiên Viên Lăng, sắc mặt thay đổi: “Hiên Viên…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.