Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1936:




Chương 1936

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Tô Tử gật đầu, cười đáp: “Đương nhiên rồi, lúc đó tôi còn tưởng anh là bạn trai của Uyển Du!”

Diệp Quân cười hỏi: “Bạn trai ý là tướng công à?”

Tô Tử lắc đầu: “Không phải!”

Diệp Quân thắc mắc: “Vậy thì là gì?”

Tô Tử giải thích: “Bạn trai có nghĩa là hai người ở bên nhau một khoảng thời gian, nếu hợp nhau thì kết hôn, trở thành vợ chồng, nếu không hợp thì chia tay. Cho nên bạn trai không thân thiết bằng chồng, nhưng lại thân hơn bạn bình thường’.

Diệp Quân nói: “Tôi nhớ lúc đó cô có hỏi tại sao tôi không ngủ cùng Uyển Du”.

Tô Tử cười đáp: “Nếu là người yêu mà hai bên đều đồng ý thì có thể sống chung”.

Diệp Quân chớp mắt: “Ý là có thể ngủ chung à?”

Tô Tử gật đầu: “Hai bên đều đồng ý thì có thể”.

Diệp Quân gật đầu, phong tục nơi này thật sự không giống ở vũ trụ Quan Huyên cho lắm. Đồng thời hắn cũng hơi xấu hổ, lúc trước hắn còn nói Tô Tử và Uyển Du đều là bạn gái của hắn!

Đều tại Uyển Du!

Nói bạn gái có nghĩa bạn là nữ giới!

Đúng là nói bậy!

Nhưng không thể không nói, ngôn ngữ của Hoa Hạ này đúng là uyên thâm!

Sau khi trò chuyện một lúc, Diệp Quân lại cảm nhận được cơn buồn ngủ kéo tới.

Tô Tử khẽ hỏi: “Buồn ngủ à?”

Diệp Quân đang muốn cắn đầu lưỡi của mình lần nữa, nhưng lúc này, Tô Tử đột nhiên nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó đưa vào trong áo mình.

Oanh!

Khi chạm tới một thứ mềm mại, đầu óc Diệp Quân trống rỗng, cơn buồn ngủ lập tức biến mất hoàn toàn.

Lúc này mặt Tô Tử đỏ rực như ánh nắng, cô ấy thẹn thùng cúi thấp đầu đến trước ngực, thân thể cũng hơi run rẩy.

Yết hầu Diệp Quân lăn lộn, hắn cất lời: “Tô Tử, không cần như thế đâu…”

Tô Tử vô cùng thẹn thùng, run rẩy nói: “Bây giờ còn buồn ngủ nữa không?”

Diệp Quân im lặng, bây giờ đã không phải vấn để buồn ngủ hay không nữa. Hiện tại suy nghĩ của hắn bắt đầu đi xa rồi.

Tô Tử lại nhỏ giọng hỏi: “Thích không?”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, nói không thích thì quá dối trá.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tô Tử, cảm ơn, chỉ là cô không cần phải khiến bản thân chịu thiệt như thế đâu”.

Tô Tử lắc đầu: “Cũng không phải chịu thiệt, anh đừng cảm thấy tôi là một người tuỳ tiện là được”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Sao có thể chứ?”

Tô Tử dịu dàng sờ mặt Diệp Quân: “Lúc trên máy bay, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta chết chắc. Anh biết không? Lúc đó khi ôm anh, tôi lại không thấy sợ hãi nữa”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Tô Tử cười khẽ: “Vì tôi ở cạnh anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.