Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1920:




Chương 1920

Diệp Quân chỉ lắc đầu.

Tô Tử: “Mấy ngày qua cậu ấy đau buồn cực kỳ, tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế bao giờ”.

Diệp Quân không nói gì.

Tô Tử: “Anh giận thật sao?”

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới thở dài: “Nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì đâu. Ngày mai chúng ta khởi hành đến Yến Kinh à?”

Tô Tử gật đầu: “Tôi sắp xếp cả rồi, sáng mai đi ngay”.

Diệp Quân gật đầu rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Cha và cô cô chắc chắn cũng đang ở nơi ấy, phải tìm cách gặp mặt mới được.

Mà một khi gặp họ rồi, hắn chắc chắn sẽ tìm được người hắn muốn tìm.

Quan trọng nhất là phải nói cha nhanh chóng giải trừ phong ấn.

Có Chân Thần ở đây, an nguy của Từ Kính, Từ Thụ và những người khác cũng không còn là vấn đề.

Tô Tử bỗng hỏi: “Anh biết Hiên Viên Lăng?”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Biết”.

Tô Tử tò mò: “Biết khi nào?”

Diệp Quân cười: “Cô ấy tặng tôi một thanh kiếm cách đây không lâu, tôi đáp trả bằng hai quyển phương pháp tu luyện”.

Tô Tử nghe thế thì ồ lên.

Diệp Quân: “Cô thích món quà ấy chứ?”

Tô Tử vội vàng cầm đá Nữ Oa ra, rạng rỡ nói: “Thích! Thích vô cùng!”

Như nghĩ đến điều gì, cô ấy lại nói: “Thứ này không phải đá thường đúng không? Tại tôi thấy Hiên Viên Lăng có ý muốn giành”.

Diệp Quân chỉ nói: “Cô mang theo trên người sẽ được lợi nhiều”.

Tô Tử liếc nhìn hắn, cười mỉm chi: “Được!”

Hai người vừa đi vừa chuyện trò rôm rả.

Diệp Quân thích cảm giác an tĩnh này. Cho đến bây giờ, hắn có rất nhiều suy nghĩ trong lòng. Nơi này khác với vũ trụ Quan Huyên, con người sống trên đời không nên chỉ biết mỗi tu luyện và chiến đấu…

Ở vũ trụ Quan Huyên, một khi tu luyện thì có thể kéo dài từ mấy chục đến mấy trăm năm, cứ thế mà ngồi đả tọa, tuy sức mạnh tăng lên nhưng đồng thời cũng đánh đổi rất nhiều.

Mà đáng sợ nhất, chính là mất đi nhân tính của mình.

Đặc biệt là vị cô cô váy trắng nhà hắn.

Vì có cha nên cô cô mới giữ lại nhân tính, bằng không thì… vị này mà không còn nhân tính thì không biết sẽ đáng sợ đến cỡ nào.

Nhân tính.

Diệp Quân vươn tay, gọi một thanh kiếm xuất hiện. Hắn chợt nhận ra kiếm đạo của mình vẫn đang miệt mài theo đuổi hai chữ vô địch, cũng chính là theo đuổi Thần tính, trong khi đó nhân tính còn chưa tu luyện xong!

‘Phàm’ ư?

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Hắn… đã thật sự nhập phàm chưa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.