Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1844:




Chương 1844

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ông cụ, tôi xem cô ấy là bạn gái, có vấn đề gì sao?”

Tô Tử cứng đờ như chạm phải điện.

Tô Mục nhìn Diệp Quân không nói gì.

Nhìn thấy ánh mắt của Tô Tử và Tô Mục, Diệp Quân nhíu mày, lẽ nào bạn gái này còn có ý nghĩa khác sao?

Chẳng phải Uyển Du từng nói không có nghĩa gì khác nữa à?

Ngay lúc này Tô Mục ở một bên bỗng lắc đầu: “Thôi vậy, chuyện của hai đứa thì tự hai đứa giải quyết đi”.

Ông ấy vừa nói vừa phất tay, ông lão đồ đen ở trước mặt Diệp Quân đi ra ngoài.

Tô Mục nhìn Diệp Quân, cười nói: “Dù thế nào thì cũng cảm ơn cậu đã cứu Tô Tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông cụ khách sáo quá, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi đây”.

Tô Mục cười nói: “Ừ”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi.

Tô Tử vội đi theo hắn.

Trong sảnh, Tô Mục nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Ông nghĩ thế nào?”

Ông lão đồ đen nhìn Diệp Quân đã đi xa ở ngoài điện: “Rất đúng mực, khí chất bất phàm, chắc chắn không phải là người thường”.

Tô Mục khẽ cười: “Có thể đâm vào cổ họng đối phương bằng một nhánh cây thì sao có thể là người thường được chứ?”

Ông lão im lặng, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Một nhánh cây đâm vào cổ họng không phải là chuyện người thường có thể làm được, có thể là một võ giả.

Tô Mục bỗng lắc đầu: “Để xem bọn nó thế nào đã”.

Ông lão đồ đen do dự, sau đó nói: “Cần điều tra thân phận của cậu ta không?”

Tô Mục suy tư rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.

Ông lão đồ đen nhìn Tô Mục, Tô Mục khẽ nói: “Cậu ta không có ác ý gì với Tô Tử là được”.

Ông lão đồ đen khẽ gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Ra khỏi đó, Tô Tử quay đầu sang nhìn Diệp Quân bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Bình thường khi đàn ông nhìn thấy ông nội ít nhiều gì cũng sẽ lo lắng, nhưng người đàn ông trước mặt này lại không lo lắng chút nào, ngược lại cũng không hề hống hách, khí chất phi phàm, không yếu thế hơn của ông nội của mình.

Rốt cuộc anh ta là ai thế?

Tô Tử cảm thấy khá tò mò.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Tô Tử bỗng hỏi: “Tại sao anh không lấy tiền của ông nội tôi đưa?”

Diệp Quân cười nói: “Tôi cứu cô không phải vì tiền”.

Tô Tử vô thức hỏi: “Vậy thì vì cái gì?”

Diệp Quân nói: “Tôi xem cô là bạn mà”.

Tô Tử nhìn Diệp Quân: “Bạn?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi nghĩ cô và cô Uyển Du đều rất tốt”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.