181: Không Thể So Sánh
Tiểu Tháp nói tiếp: “Thật ra những chuyện này không quan trọng, quan trọng là bản thân ngươi, ngươi phải cố gắng, hiểu chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Hắn không đi suy nghĩ vấn đề này nữa, dù sao phải cố gắng, phải dựa vào chính mình.
Đây cũng là niềm tin trong lòng hắn.
Lúc này Tần Phong lại nói: “Diệp huynh, đây là một cạm bẫy nhà họ An giăng ra cho huynh, họ chẳng qua là muốn huynh tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, sau đó sẽ giết huynh ở cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo, vì như thế người ngoài sẽ không thể nói gì được”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu, nhưng bây giờ ta đã không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này”.
Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo!
Thật ra hắn tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này còn một nguyên nhân nữa, đó là Nạp Lan Ca.
Nếu hắn giành được hạng nhất, lúc đó hắn có thể đến đế tộc Bất Tử để mượn kiếm.
Lúc đó hắn sẽ có phân lượng, có giá trị, đế tộc Bất Tử sẽ không xem thường hắn.
Hơn nữa hắn chỉ mượn dùng một chút, không phải mượn rồi không trả.
Ngươi muốn bản thân mình có tiếng nói thì phải làm cho bản thân có giá trị trước.
Tần Phong đối diện Diệp Quân cười khổ lắc đầu.
Cái bẫy nhà họ An bày ra lần này là một cái bẫy chết.
Trừ khi Diệp Quân có thể đạt được hạng nhất thật.
Nhưng chuyện này có khả năng không?
Rất khó!
Những người tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo đó đều quá yêu nghiệt.
Diệp Quân bỗng hỏi: “Tần huynh, có thông tin chi tiết về những thiên tài tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo đó không?”
Tần Phong im lặng không nói.
Diệp Quân cười nói: “Nếu khó xử thì ta…”
Tần Phong lắc đầu: “Không có gì khó xử cả vì một khi cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo bắt đầu, huynh cũng sẽ biết, nên ta nói cho huynh biết trước cũng không sao”.
Diệp Quân chắp tay: “Cảm ơn”.
Tần Phong trầm giọng nói: “Người đến tham gia cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo lần này có thể đe dọa đến huynh có tổng cộng năm người, người đầu tiên là Phạm Thanh đến từ vũ trụ Ngũ Duy.
Người này bẩm sinh đạo thể, tài năng bất khả chiến bại, người hộ đạo là Mộ Thiên Đạo – được xưng là đệ tứ kiếm nhân gian ba ngàn vạn năm, cũng là viện trưởng Thiên Đạo Viện của thư viện”.
Mộ Thiên Đạo!
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, Mộ Thiên Đạo này có mạnh không?”
Tiểu Tháp nói: “Rất mạnh”.
Rất mạnh!
Diệp Quan khẽ gật đầu, sau đó nhìn Tần Phong, Tần Phong nói tiếp: “Người thứ hai là Yêu Mang của Yêu tộc, người này trời sinh đã có thánh thể Hoang Cổ, nổi tiếng ngang với đạo thể, hơn nữa gã còn có thánh nhãn Tiên Thiên, rất đáng sợ.
Người hộ đạo của gã có thể là Nhị Nha cô nương – viện trưởng Yêu Viện của thư viện, tất nhiên ta không chắc về điều này.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, chắc chắn là rất yêu nghiệt, vì Nhị Nha cô nương quả thật đến Yêu Giới một mình”.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, viện trưởng Nhị Nha này lợi hại không?”
Tiểu Tháp nói: “Rất lợi hại”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Tần Phong nói tiếp: “Còn một người nữa, đó là đối thủ số một của huynh, An Đạo Tân, người này được biết đến rất có thể sẽ trở thành võ thần mới trong ba ngàn vạn năm trở lại đây của nhà họ An, thực lực và thiên phú của cô ta đều rất khủng khiếp.
Vì bây giờ cô ta là thiên tài trong bảng xếp hạng yêu nghiệt của tổng viện thư viện Quan Huyên”.
Diệp Quân nhíu mày: “Giống Lưu Băng à?”
Tần Phong gật đầu: “Lưu Băng cũng là thiên tài trên bảng Thần Võ nhưng cô ta lại khác, hiện tại cô ta là đứng thứ chín trên bảng Thần Võ, hơn nữa đây mới là chiến tích của nửa năm trước.
Còn Lưu Băng chẳng qua chỉ đứng thứ ba mươi, là sự tồn tại cuối”.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, võ thần của nhà họ An lợi hại không?”
Tiểu Tháp nói: “Rất lợi hại”.
Diệp Quân không nói gì.
Tần Phong nói tiếp: “Người thứ tư là Đông Lý Mạch đến từ đế tộc Bất Tử, người này được gọi là thiên tài yêu nghiệt nhất ngoài Kiếm Chủ Nhân Gian trong lịch sử đế tộc Bất Tử, gã có được huyết mạch bất tử, mà huyết mạch bất tử phi thường nghịch thiên, chỉ cần không thể gi3t chết gã trong tích tắc, gã có thể luôn trị được vết thương, có thể nói gần giống như có cơ thể bất tử.
Hơn nữa…”
Y dừng một chút, sau đó nói: “Nghe nói gã cũng cảm ứng được một tia huyết mạch phong ma từ trong huyết mạch bất tử, huyết mạch phong ma này chính là sức mạnh huyết mạch của Kiếm Chủ Nhân Gian, khá nghịch thiên.
Ngoài ra, người hộ đạo của gã cũng là một ông lớn của ba ngàn vạn năm trước”.
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, huyết mạch phong ma này có mạnh không?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc mới nói: “Rất mạnh”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói gì.
Tần Phong nói tiếp: “Người cuối cùng càng khó lý giải hơn, gã đến từ hệ Ngân Hà, là người mang thiên mệnh đời này”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Người mang thiên mệnh?”
Tần Phong gật đầu: “Huynh biết Kiếm Chủ Nhân Gian chứ? Ông ấy là người mang thiên mệnh đời trước”.
Diệp Quân: “Thế nào mới được xem là người mang thiên mệnh”.
Tần Phong nhìn Diệp Quân: “Người được chủ nhân Đại Đạo Bút tự tay lựa chọn là người mang thiên mệnh, người này khi sinh ra đã có số mệnh đại đạo, ở thời đại của người đó có thể áp chế được tất cả những người cùng cấp.
Huynh biết nhà họ An chứ? Hai võ thần của nhà họ An yêu nghiệt đến thế nào? Thế nhưng sự sáng chói của họ bị lu mờ bởi những người mang thiên mệnh ở cùng thế hệ”.
Y nói tiếp: “Ta không biết cụ thể tên là gì, chỉ biết gã là người mang thiên mệnh, mà người hộ đạo sau lưng là chủ nhân Đại Đạo Bút – chủ nhân của vận mệnh chư thiên vạn giới, có thể nói gã giống với nhân vật chính trong phim, vô địch, trấn áp tất cả địch trong thế gian”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi thầm hỏi: “Tháp gia, chủ nhân Đại Đạo Bút có lợi hại không?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vô cùng lợi hại”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: “Tháp gia, người hộ đạo của ta là tỷ tỷ váy trắng phải không?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân vừa định nói gì đó, Tần Phong bỗng hỏi: “Diệp huynh, huynh có người hộ đạo không?”
Diệp Quân im lặng một lúc rồi gật đầu: “Có”.
Tần Phong tò mò: “Có mạnh không?”
Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, tỷ tỷ váy trắng so với các cường giả mà ta vừa hỏi đó thì như thế nào?”
Tiểu Tháp nói: “Không thể so sánh”.
Nghe thế Diệp Quân hơi cúi đầu, lặng im một lát, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu ta chết trong cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này thì hãy chôn ta cùng một chỗ với Tiểu Ca, cám ơn”.
Tiểu Tháp: “?”.
Tiểu Tháp hơi hoang mang.
Lời mình nói có vấn đề gì sao?
Nghĩ lại thì hình như đúng là có vấn đề thật.
Tên nhóc này nghĩ lệch hướng rồi.
Lúc này Diệp Quân bỗng nhìn Tần Phong cười nói: “Tần huynh, cám ơn huynh rất nhiều, nếu ta không chết trong cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này, sau này ta sẽ báo đáp Tần huynh”.
Nói rồi hắn chắp tay lại, sau đó xoay người đi.
Tần Phong khẽ thở dài: “Diệp huynh bảo trọng”.
Diệp Quân vẫy tay, sau đó biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời.
Tần Phong nhìn kiếm quang trên bầu trời, khẽ nói: “Đại Kiếm Tiên trẻ như vậy, thiên phú này đúng là hiếm thấy trên thế gian. Tiếc là không có một người hộ đạo mạnh, haizz...”
Nói rồi y xoay người đi.
Y đã tạo nên duyên lành, còn tương lai thế nào chỉ đành theo ý trời.
…
Thư viện Quan Huyên.
Cố Triều Nguyên ngồi trong đình viện, đối diện ông ta là viện chủ viện Chấp Pháp – Lý Khưu.
Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên: “Sao ông lại đồng ý với nhà họ An?”
Cố Triều Nguyên bình tĩnh nói: “Ta không đồng ý thì ngày mai viện trưởng thư viện này sẽ đổi người”.
Lý Khưu không nói gì.
Cố Triều Nguyên khẽ cười nói: “Ta không phải Diệp chủ tịch, nhà họ An đến tìm ta thương lượng, đây đã là nể mặt ta lắm rồi. Nếu ta không nể mặt thì sẽ gặp chuyện”.
Nói rồi ông ta vừa lắc đầu: “Chưa nói đến tổng viện thư viện Quan Huyên và tộc Thiên Long viễn cổ, hai nhà họ huy động các mối quan hệ, đừng nói là đuổi việc ta, làm cho ta biến mất khỏi thế giới này cũng là chuyện đơn giản”.
Lý Khưu thấp giọng nói: “Viện trưởng, mục đích lần này của họ là nhằm vào Diệp công tử. Rõ là họ không muốn Diệp công tử này trưởng thành”.
Cố Triều Nguyên gật đầu: “Có thể nhìn ra được, mọi người đều thấy cả nhưng mọi người không dám nói, ta cũng thế”.
Lý Khưu do dự một lúc rồi nói: “Có thể liên hệ với Diệp chủ tịch không?”
Cố Triều Nguyên cười nói: “Ai liên hệ thì ngày hôm sau sẽ biến mất khỏi thế giới này”.
Lý Khưu trầm giọng nói: “Chuyện này không công bằng”.
Cố Triều Nguyên nhìn Lý Khưu cười nói: “Công bằng? Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối? Như bây giờ, tất cả các thế lực trên toàn Trung Thổ Thần Châu đều biết nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ muốn giết Diệp Quân, mà mọi người đều biết rõ đây là lỗi của nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, nhưng không ai dám ra mặt nói, ai đắc tội nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ vì một tên nhỏ bé chứ?”
Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên: “Thế nên cứ thế mà nhìn nhà họ An quang minh chính đại giết Diệp Quân à?”
Cố Triều Nguyên nhìn Lý Khưu nói: “Lý viện trưởng, hình như ông không mong Diệp Quân chết?”
Lý Khưu khẽ thở dài: “Cố viện trưởng, không phải ta đứng về phía Diệp Quân mà là ta nghĩ làm thế là đi ngược lại mục đích của thư viện chúng ta”.
Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Lý viện trưởng, ta đã nói với ông rồi, chuyện này đã biến chất. Lần này giết Diệp Quân đại diện cho thái độ của các gia tộc lớn, giết Diệp Quân là cho ai xem? Để cho Diệp chủ tịch nhìn thấy. Chẳng phải cô ấy đã trừng phạt gia tộc lớn vì một kiếm tu đó sao? Vậy thì giết người này đi cho cô ấy biết các gia tộc lớn không phải là nơi cô ấy muốn thế nào là thế ấy”.
Ông ta khẽ lắc đầu: “Kẻ địch lần này của Diệp Quân không chỉ có nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà còn có những ông lớn của các gia tộc lớn mà không thể nhìn thấy”.
Lý Khưu thở dài.
Sao ông ta lại không biết được?
Đây là các gia tộc lớn muốn giết gà dọa khỉ cho Diệp chủ tịch nhìn thấy.
Nếu không tổng viện cũng không thể sử dụng sức mạnh lớn để điều Diệp chủ tịch về tổng viện.
Lý Khưu trầm giọng nói: “Ta nói ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Diệp Quân đánh thắng nhà họ An thì sao?”
Cố Triều Nguyên khẽ cười: “Có thể sao?”
Nói rồi ông ta xoay người đi.
Lý Khưu lặng im một lúc rồi lắc đầu thở dài.
Ông ta cũng nghĩ không thể có chuyện này.
Có một chút cách biệt không phải chỉ dựa vào ngươi cố gắng thì có thể bù vào được.
Gia tộc lớn.
Chỗ chống lưng!
Tài nguyên!
Quan hệ!
Người hộ đạo!
Nhiều lúc khi sinh ra không có những thứ này thì sẽ không bao giờ có.
…
Diệp Quân quay về Đạo Môn, vừa về đến Đạo Môn, hắn đã gặp phải Nam Lăng Nhất Nhất.
Nam Lăng Nhất Nhất ngồi trước cánh cổng cũ kỹ, hai tay cô ấy chống cằm, ánh mắt hơi ngây ra, không biết đang nghĩ gì.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, Nam Lăng Nhất Nhất đứng phắt dậy, cô ấy chạy nhanh đến trước mặt Diệp Quân, vui vẻ nói: “Diệp sư đệ, đệ về rồi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Sư tỷ”.
Nam Lăng Nhất Nhất liếc nhìn Diệp Quân: “Mấy ngày nay đệ đi đâu vậy? Sao chẳng có lấy một tin tức nào thế?”
Diệp Quân cười nói: “Ta đến Huyền Giới tu luyện, tu luyện ở đó hơi lâu”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, khẽ nói: “Lần sau đi lâu như vậy nhất định phải nói trước cho ta biết, nếu không, ta sẽ rất…ờm, nếu không sư phụ sẽ rất lo lắng, ông ấy lo đến nỗi ăn không nuốt nổi cơm rồi”.
Đạo hòa thượng: “…”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hắn nhìn vào trong điện nói: “Sư phụ có ở đây không?”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Có”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta đi tìm ông ấy nói chuyện một lát”.
Nói xong, hắn đi vào trong điện.