Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1555:




Chương 1555

Tuy vô cùng phẫn nộ nhưng ông ta vẫn không dám nổi giận ra mặt, một vị cường giả tuyệt thế có thể gi3t chết Mệnh Vận Đại Đế trong nháy mắt như vậy, Thánh Tông tuyệt đối không có khả năng chống lại.

Vị Đại Đế nọ cố nén lửa giận trong lòng, cười cười nịnh bợ: “Thưa công tử, công tử xem…”

Diệp Quân nhìn chòng chọc vào ông ta: “Sáu tỷ!”

Cường giả Đại Đế cười khổ: “Thưa công tử, chúng ta có gì cũng nên nói có lí một chút chứ, ở đây chỉ có sáu trăm triệu, như thế…”

Diệp Quân xua tay: “Giờ ta không thích nói lí, sáu tỷ, ta nói thêm lần cuối, nếu ông còn dám nói nhảm thì tự chịu hậu quả”.

Nghe thấy thế, vị cường giả Đại Đế kia căm hận lắm mà không dám cãi lời nào, đành phải nhún nhường: “Xin công tử chờ một lát, chúng ta sẽ đi gom ngay”.

Nói đoạn, ông ta nhìn sang một ông lão đứng gần đó, gầm lên: “Đi mau!”

Ông lão kia không dám chần chừ, vội quay đầu, biến mất khỏi đó.

Diệp Quân ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu chữa thương, khôi phục thể xác.

Cường giả Đại Đế liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy kiêng dè, đương nhiên, nghi hoặc lại càng lớn.

Trong tình huống bình thường, thiên tài ở Loạn Tinh Giới này có những ai, Thánh Tông đều biết cả, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến một kiếm tu trẻ tuổi như thế, càng chưa từng nghe nói đến người phụ nữ váy trắng nọ, chẳng lẽ họ là người từ bên ngoài tới đây?

Bên ngoài!

Nghĩ vậy, sắc mặt vị Đại Đế kia tức thì trầm xuống, khả năng này rất cao.

Chợt nghĩ tới điều gì đó, vị cường giả Đại Đế lại quay đầu lạnh lùng nhìn Cầm quản sự, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát ý.

Chuyện thương hội Vân Hải này thường lừa tiền của người khác, ông ta cũng từng nghe nói, nhưng ông ta không ngờ rằng ả đàn bà này lại mờ mắt vì tiền tài đến thế. Không cần nghĩ cũng biết, một thiếu niên có thể tùy tiện lấy ra sáu trăm triệu linh nguyên thì tuyệt đối không phải hạng đơn giản.

Chưa điều tra rõ ràng gốc tích đối phương đã dám thò tay ăn chặn, thật quá ngu xuẩn!

Nay, không chỉ thương hội Vân Hải bị đập tan mà cả tông chủ Thánh Tông cũng bị gi3t chết rồi, tiếp theo đây, tương lai Thánh Tông đã chẳng còn gì.

Không có Mệnh Vận Đại Đế trấn giữ, Thánh Tông sao còn khả năng đối đầu với Võ Tông?

Haiz!

Cường giả Đại Đế lặng lẽ thở dài, từ nay về sau, Thánh Tông coi như xong rồi.

Cầm quản sự bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của cường giả Đại Đế, sắc mặt càng tái mét, cô ta tuyệt vọng mềm người phủ phục trên mặt đất.

Nghĩ tới thủ phạm gây ra cớ sự này, cô ta oán hận nhìn về phía Diệp Quân: “Tất cả là tại ngươi, ngươi đã có hậu thuẫn lớn như vậy, vì sao không nói sớm?”

Tự biết không thể thoát khỏi cái chết, bởi vậy Cầm quản sự đã không còn sợ điều gì nữa.

Dù sao cũng đều là chết mà thôi!

Diệp Quân nghe cô ta nói thế thì nhíu mày, nhìn thẳng vào cô ta: “Đầu óc cô có vấn đề sao?”

Cầm quản sự gằn giọng: “Chẳng lẽ đó không phải là lỗi của ngươi sao? Ngươi đã có hậu thuẫn mạnh như vậy, vì sao từ đầu không nói rõ ra? Nếu ngươi sớm nói, ta nào dám lấy mấy trăm triệu linh nguyên đó của ngươi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.