Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1546:




Chương 1546

Vừa nói, ông ta vừa bước ra, vung quyền về phía Diệp Quân một lần nữa. Quyền này dường như chứa đựng luồng sức mạnh Tuế Nguyệt vô tận từ lòng bàn tay ông ta, thoáng chốc đã khiến Vân Hải Giới bắt đầu vỡ vụn.

Tuế Nguyệt Đại Đế!

Một quyền đánh ra, tịch diệt một giới!

Nhưng Diệp Quân vẫn không hề sợ hãi, hắn đã biến mất khỏi vị trí, chém ra một kiếm.

Bốn mươi lăm đạo trong thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Một kiếm vừa đánh ra, Vân Hải Giới vốn đã lung lay mờ ảo liền tan vỡ ngay lập tức.

Ầm ầm!

Một luồng kiếm quang bùng lên, Diệp Quân cùng vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia đồng thời lùi lại, Diệp Quân lùi hết nghìn trượng mới dừng được. Vừa dừng lại, khóe miệng hắn đã tràn một tia máu, nhưng hắn vẫn cười lớn: “Tuế Nguyệt Đại Đế? Chỉ đến thế thôi? Tiếp tục!”

Dứt lời, hắn lại xông lên một lần nữa.

Kiếm quang xé toạc thời không!

Xa xa, vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thấy thế, đáy mắt lóe lên một tia hung ác, bước lên phía trước một bước, vung tay đánh ra mấy trăm quyền.

Ầm ầm!

Kiếm quang cùng quyền phong lao vào nhau, sau đó cùng tan biến. Hai người đánh liên tiếp mấy trăm chiêu, ai cũng không làm gì được ai.

Vũ Thần đứng bên, chứng kiến trận này, lòng càng kinh hãi, Diệp Quân này mới bao nhiêu tuổi mà thực lực đã mạnh đến vậy rồi?

Người mang thiên mệnh thế hệ này hình như có thiên phú hơi khủng khiếp quá.

Ầm ầm!

Phía xa xa, Diệp Quân cùng ông lão kia đồng thời lùi lại liên tục, đủ vạn trượng mới dừng lại. Diệp Quân kìm được bước chân, khóe miệng lại trào một dòng máu tươi, nhưng trên môi lại mỉm cười.

Vị Tuế Nguyệt Đại Đế kia thì ngược lại, sắc mặt âm trầm, toàn thân đầy những vết kiếm, ông ta nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Hẳn lai lịch của ngươi cũng không đơn giản, nhưng dù kẻ chống lưng cho ngươi là một vị Tuế Nguyệt Đại Đế thì hôm nay Thánh Tông ta cũng phải giết ngươi bằng được”.

Vừa dứt lời, thời không sau lưng ông ta đã nứt ra, một ông lão cấp bậc Đại Đế khoác ào choàng màu đỏ chậm rãi đi ra.

Lại thêm một vị Tuế Nguyệt Đại Đế!

Hai cường giả Tuế Nguyệt Đại Đế cùng ra tay!

Ông lão áo đỏ liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Lai lịch của người này hẳn không đơn giản đâu…”

Ông lão áo choàng sặc sỡ kia khinh thường: “Hắn dám giết người của Thánh Tông ta thì dù sau lưng hắn có Tuế Nguyệt Đại Đế nào làm chỗ dựa, Thánh Tông ta cũng phải tận diệt”.

Dứt lời, ông ta phóng thẳng về phía Diệp Quân.

Ông lão áo đỏ chỉ do dự một tích tắc, sau đó cũng lao theo.

Hai đánh một!

Xa xa, Diệp Quân thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng, không hề nói một lời, lập tức hóa thành một luồng kiếm quang, xông lên.

Một chống hai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.