Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 39:




Buổi tối bắt đầu một cách yên ả, thậm chí quá êm ả khiến Scarlett thoạt đầu thất vọng. Nàng cứ tưởng bước vào nhà là chìm ngập trong tiếng nhạc, điệu múa và không khí hội hè. Thế mà nàng lại phải lặng lẽ đi theo Jamie vào nhà bếp, nay đã quen thuộc với nàng.
Maureen chào mừng nàng bằng một nụ hôn mỗi bên má, rót cho nàng tách trà, rồi quay vào chuẩn bị bữa ăn tối. Nàng ngồi xuống cạnh bác James đang ngủ gà ngủ gật. Jamie cởi áo ngoài, mở nút áo gilê, châm ống điếu và ngả người trên ghế xích đu để hút thuốc thoải mái, Mary Kate và Helen đang dọn bàn ăn phòng bên cạnh, từ đó vọng sang tiếng trò chuyện và dao nĩa chạm nhau.
Đơn giản là một cảnh gia đình quen thuộc chẳng có gì hấp dẫn. Scarlett tự an ủi rồi nàng sẽ được ăn tối. Mình biết hai dì Paulyne và Eulalye đã sai lầm về chuyện nhịn ăn suốt Mùa Chay, Đời thủa nhà ai lại ăn mỗi ngày một bữa trong mấy tuần lyền như thế bao giờ.
Mấy phút sau, cô gái trẻ rụt rè tóc nâu cầm tay dẫn bé Jacky vào.
- A, Kathleen đây rồi, Jamie nói.
Scarlett vừa kịp nghĩ cái tên Kathleen sao mà phù hợp với cô em họ dịu dàng và nhút nhát nầy thế, thì bé Jacky đã lao đến chỗ cha nó rồi. Thế là chấm dứt thời gian yên tĩnh ngự trị trong càn phòng nầy từ nãy tới giờ. Tiếng bi bô của nó đã đột ngột lôi ông James khỏi giấc ngủ. Giữa lúc đó, ở cổng chính, Daniel dẫn Brian vào.
- Mẹ ơi, mẹ xem con tóm được đứa nào đang thập thò ngoài cửa đây nầy! - Daniel nói.
- À, đến bây giờ con mới chịu ló mặt sang với mẹ hả, Brian! Maureen nói. Chắc là phải cho báo chí hay, tin nầy thế nào cũng được chạy ở trang nhất đấy.
- Mẹ ơi, Brian nói và ôm hôn mẹ, mẹ nỡ lòng nào để cho đứa con khốn khổ nầy chết đói ở ngoài đường hở mẹ!
Thái độ không bằng lòng của Maureen xem ra ít thuyết phục. Brian buông mẹ ra.
- Xem nầy, đồ rừng rú, con làm xổ hết tóc mẹ đây nầy! Chị nói, hơn nữa, con làm mẹ phải xấu hổ vì bây giờ con vẫn không chào cô Scarlett! Cả con nữa, Daniel!
Brian toét miệng cười và cúi người trước Scarlett.
Ánh lửa bập bùng trong lò sưởi làm cho mái tóc hoe của cậu rực lên và đôi mắt long lanh niềm vui sướng.
- Cô thứ lỗi cho cháu chứ! Cô ngồi thu mình và lặng lẽ như vậy nên cháu có thấy cô đâu. Cháu có một bà mẹ bất nhân quá. Cô nói giúp cháu đi, dù sao thì bà cũng phải cho cháu một ít mẩu bánh vụn rơi vãi xuống đất chứ!
- Thôi, đưng có nói bậy nữa, đi rửa tay đi, thằng vô lại, Maureen quở.
Brian vừa đi đến chỗ rửa tay thì Daniel đã ngồi vào cạnh Scarlett.
- Chúng cháu rất vui sướng có cô bên chúng cháu hôm nay, cô Scarlett ạ.
Scarlett mỉm cười. Mặc tiếng ồn áo của bé Jacky đang nhảy choi choi trên đầu gối cha nó. Scarlett vẫn thấy hài lòng mình đã có mặt ở đây hôm nay. Gia đình ông anh họ tràn đầy sức sống càng khiến cho sự ngăn nắp lạnh lẽo bên nhà ông ngoại nàng giống như nhà mồ.
Trong lúc ăn tối trên cái bàn rộng của phòng ăn, Scarlett mới hiểu vì sao Maureen giả vờ bất bình với Brian. Cách nay mấy tuần, Brian đã tự động bỏ căn phòng ở chung với Daniel để đi nơi khác, và mẹ cậu không thể nào chấp nhận thái độ tự do quá trớn như vậy Cậu ta chỉ qua bên nhà chị Patricia cách đó vài bước, nhưng dù sao thì cũng tự mình rứt khỏi tập thể gia đình. Tuy vậy, Maureen cũng hởi lòng hởi dạ vì chính con trai chị nói rằng nó thích ăn cơm ở nhà chị hơn là những món ăn cầu kỳ của Patricia.
- Làm thế nào được, chị con không thể nào chịu nổi mùi cá bám vào mấy cái rèm đăngten của nó. Maureen vừa nói vừa dồn luôn bốn miếng cá còn rỏ bơ vào đĩa cậu con trai. Trong mùa chay mà cao kỳ quá cũng không tiện.
- Phải giữ mồm giữ miệng một chút em ạ, Jamie nói chen vào, vẻ thích thú. Em đang nói xấu chính con gái của mình đấy nhé.
- Vậy chứ ai mới có quyền nói thế nếu không phải là mẹ nó!
- Maureen nói không sai, bác James mãi giờ mới lên tiếng. Bác nhớ hồi trước mẹ bác cũng ăn nói luyến thoắng như vậy đó…
Nói rồi, ông bắt đầu kể lại hàng lô hàng lốc những chuyện hồi trai trẻ của ông, Scarlett hứng thú theo dõi câu chuyện, hy vọng ông bác nhắc tới cha nàng. Nàng không phải thất vọng.
- Còn Gerald, chú ấy là cục cưng của bà. Vì chú ấy là đứa nhỏ nhất, các cháu hiểu không, chú ấy có làm trời làm đất gì, cuối cùng cũng chỉ bị quở trách qua loa rồi thôi.
Scarlett mỉm cười. Nàng còn lạ gì việc cha nàng được mọi người yêu thích. Không ai cưỡng lại nổi sự trìu mến mà ông vụng về che giấu đằng sau những lối khoa trương của ông. Rất tiếc là ông không có mặt ở đây hôm nay, trong gia đình của ông…
Ăn xong thì mình đến chỗ Matthew, hay là mọi người kéo lại đây! Ông lão James hỏi.
- Chúng ta sẽ tới nhà Matt, Jamie đáp.
Matt là người đã mở đầu cuộc khiêu vũ hôm sinh nhật Patricia. Scarlett không kiềm được, chân nàng bắt đầu đánh nhịp.
- Tôi thấy hình như đã có người muốn nhảy điệu gic rồi đấy, Maureen cười nói.
Nói xong, chị lấy cái muỗng của mình, chồm qua bàn chụp luôn muỗng của Daniel, áp lưng chúng vào nhau, cầm lấy cán mà gõ theo điệu gic, gõ vào bàn tay rồi gõ vào cánh tay mình, hoặc lại gõ vào trán Daniel. Âm thanh nghe nhẹ hơn và lôi cuốn hơn cả những xương ngón bằng gỗ. Cái tiết mục gõ thìa ngẫu hứng và kỳ cục nầy làm Scarlett cười rũ ra, và tay nàng cũng nhịp nhịp trên bàn.
- Mọi người đã sốt ruột rồi đấy, đã đến lúc chúng ta nhảy thôi, Jamie cười nói. Tôi đi lấy đàn violon đã.
- Chúng con sẽ mang ghế đến, Mary Kate nói.
- Matt và Katie chỉ có hai cái ghế thôi, Daniel giải thích cho Scarlett. Họ là hai người cuối cùng trong dòng họ O Hara đến Savannah.
Phòng khách đôi của Matt và Katie không có đồ đạc gì nhưng có lò sưởi, có đèn để chiếu sáng và có sàn đánh xi để khiêu vũ. Những giờ phút Scarlett trải qua trong căn phòng nầy, đêm ấy, là những giờ hạnh phúc nhất trong đời nàng.
Tự do như không khí đang thở và chẳng bận tâm nghĩ ngợi điều đó làm gì, những con người thuộc dòng họ O Hara cùng nhau chia sẻ tình yêu thương và hạnh phúc trong lòng gia đình mình. Scarlett cảm thấy trong nàng đang nảy nở một tình cảm mà từ lâu nàng đã đánh mất đến nỗi như không còn nhớ được nữa. Tiếp xúc với những con người nầy, nàng trở nên hồn nhiên, vô tư lự sẵn sàng mở rộng cõi lòng đón nhận những niềm vui giản dị. Nàng có thể quên đi những mưu mẹo, những toan tính mà nàng buộc lòng phải học và sử dụng cho phù hợp với địa vị "Người đẹp miền Nam".
Ở đây nàng không phải mê hoặc ai, cũng không phải chinh phục ai, người ta đón nhận nàng trong tư cách thực tế nàng là một thành viên trong gia đình. Lần đầu tiên trong đời, nàng tự nguyện rút lui khỏi sân khấu, nàng không cần phải thu hút độc quyền sự chú ý về phía mình.
Những người khác đã làm nàng say mê bởi vì họ hợp thành một gia đình mới của nàng, và nhất là bởi nàng chưa từng được gặp những con người sánh bằng với họ.
Có, nhưng… Đứng trước Maureen với những cái muỗng đánh nhịp, Brian và Daniel chơi mỗi người một nhạc khí, Helen và Kate vỗ tay theo nhịp, trong phút chốc, nàng ngỡ như nhìn thấy những chàng trai trẻ
Terleton sống lại trước mặt mình, hai anh em sinh đôi, cao lớn, khỏe mạnh và đẹp trai, cũng như những em gái của họ luôn sôi sục nỗi khát khao muốn tìm hiểu cuộc đời sẽ dành cho họ cuộc phiêu lưu nào. Từ trước đến nay, Scarlett vẫn thèm muốn có được mối quan hệ tự do và tin cậy như Hetty và Camilla Terleton với mẹ họ.
Giờ đây, Scarlett đã tìm thấy những quan hệ tốt đẹp đớ ở Maureen với mấy đứa con của chị. Nàng cũng biết rằng từ nay không có gì ngăn cản nàng cười đùa với Maureen, muốn trêu chọc ai cũng được và ai trêu chọc nàng cũng được, và đón nhận thoả thích tình thương yêu mà vợ Jamie lan toả quanh chị mà không hề tính toán.
Lần đầu tiên trong đời, Scarlett nhận thấy lòng khâm phục của nàng với thái độ độc lập thanh thản của mẹ đã phai nhạt, và nàng không còn thấy ân hận vì đã không tỏ ra xứng đáng với những lời dạy của mẹ. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy không bắt buộc lúc nào cũng phải tỏ ra là một người đúng mực, đâu ra đó. Nhưng đó lại là một ý kiến phức tạp có thể đẻ ra nhiều hậu quả, nàng sẽ suy nghĩ thêm sau nầy. Còn lúc nầy đây, nàng không muốn suy nghĩ gì hết. Không nghĩ về ngày hôm qua, cũng không nghĩ tới ngày mai. Nàng chỉ nghĩ tới hiện tại, với niềm hạnh phúc và những tiếng nhạc, những bài ca, những điệu múa đang dâng tặng cho nàng. Sau những nghi thức khuôn phép của những buổi dạ vũ ở Charleston, những niềm vui mộc mạc nầy đã làm nàng say mê. Đầu óc nàng quay cuồng với bao niềm vui và tiếng cười dồn dập trong không khí nàng thở.
Peggy, con gái của Matt, đã dạy cho nàng những bước cơ bản của điệu gic. Scarlett không bao giờ nghĩ rằng nàng học những điều đó ở một đứa trẻ lên bảy. Điều đó cũng bình thường như những lời khen tiếng chê của mọi người, người lớn cũng như trẻ con, đối với nàng cũng như đối với Peggy. Nàng nhảy múa đến kiệt sức, gục xuống dưới chân bác James và ông xoa đầu nàng chẳng khác gì xoa đầu chú chó con. Nàng cười to đến muốn ngạt thở.
- Buồn cười quá đi mất! Thật là vui đùa bằng thích! - Nàng luôn miệng nói.
Cả đời, nàng chưa được mấy khi vui, nên nàng mong cuộc vui nầy sẽ kéo dài vô tận. Nàng tự hào về những người anh em họ, cao lớn và khỏe mạnh, tràn đầy sinh lực và niềm vui sống, có khiếu âm nhạc và biết sống như thế, "chúng ta, những người con của O Hara, chúng ta thuộc về một dòng họ danh giá. Không ai sánh bằng gót chân chúng ta". Đó là những lời cha nàng vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với nàng. Lần đầu tiên trong đời, nàng hiểu cha mình muốn nói gì.
- A! Jamie, thật là một buổi tối tuyệt vời! - Nàng thốt lên khi anh đưa nàng về nhà.
Scarlett mệt quá nên đi loạng choạng. Nhưng niềm vui tràn ngập khiến nàng không sao để mình bị đắm chìm trong sự tĩnh lặng êm ả của thành phố đang ngủ, mà cứ nói huyên thuyên như vẹt.
- Chúng ta thuộc về một dòng họ danh giá, dòng họ O Hara.
Jamie bật cười, ôm ngang lưng nàng nhấc bổng lên và quay đúng hai vòng.
- Đúng, và không ai sánh bằng gót chân chúng ta! - Anh tiếp lời và đặt nàng xuống.
***
Pansy đánh thức nàng dậy vào lúc bảy giờ sáng với một mệnh lệnh của ông ngoại nàng.
- Ông muốn gặp cô ngay lập tức, thưa cô Scarlett.
Ngỗi chễm chệ ở đầu bàn ăn, ăn mặc chỉnh tề không chê vào đâu được, râu được cạo sạch sẽ, ông chiến binh già ném một cái nhìn chê trách lên mái tóc rối gỡ vội và chiếc áo ngủ của Scarlett.
- Bữa điểm tâm của ông không sao ăn được, ông tuyên bố.
Scarlett nhìn ông, miệng há hốc. Bữa ăn sáng của ông thì can dự gì tới nàng! Bộ ông nghĩ rằng chính nàng phải dọn bữa ăn sáng cho ông ư? Ông mất trí như cha nàng rồi chăng! Không, không phải như cha của nàng, nàng tự đính chính. Cha nàng đã trải qua quá nhiều thử thách, quá sức chịu đựng của ông, thế thôi. Ông tự thu mình vào một thế giới, vào một thời kỳ mà những điều ghê gớm như thế nầy chưa hề xuất hiện. Ông giống như một đứa trẻ bối rối. Ông ngoại không còn là trẻ con, cũng không hề bối rối. Ông biết rõ việc mình làm, biết mình ở đâu, biết mình là ai. Vậy thì con muỗi nào đã chích ông để ông đánh thức mình trong khi mình mới ngủ được có hai giờ đồng hồ, để than phiền về bữa ăn sáng của ông mới được chứ!
Nàng cố tự trấn tĩnh để hỏi ông, vẻ thản nhiên:
- Sao bữa điểm tâm không ăn được vậy, ông?
- Nó vừa lạt lẽo lại lạnh tanh.
- Sao ông không bảo nhà bếp làm lại! Ông bảo họ làm theo ý ông và làm cho nóng!
- Cháu làm đi. Bếp núc là việc của đàn bà.
Vẻ thách thức, Scarlett nhìn ông vẻ cũng lạnh lùng và khe khắt như ông đã nhìn nàng.
Ông muốn nói rằng ông đã lôi cháu ra khỏi giường để truyền đạt lại mệnh lệnh của òng cho đầu bếp! Ông coi cháu là gì vậy, đầy tớ chăng! Ông hãy bảo họ làm một bữa điểm tâm theo ý ông hay là ông chịu chết đói, điều đó mặc kệ ông. Cháu vào giường ngủ đây.
Giường đó là giường của ta, mi chỉ nằm trên đó khi được ta cho phép, đồ hỗn láo! Chừng nào mi còn ở trong nhà ta thì phải nghe lệnh ta. Rõ chưa?
Scarlett nổi giận đến nỗi nàng biết rằng không sao ngủ lại được nữa. Ta sẽ đi khỏi đây ngay lập tức! Không có lý gì để ông đối xử với ta như vậy cả! Nàng định nói thì ngửi thấy mùi cà phê thơm ngát. Tốt nhất là uống cà phê đã rồi hãy nói gì thì nói. Và rồi… tốt nhất là suy nghĩ cái đã. Nàng chưa sẵn sàng để rời khỏi Savannah.
Có lẽ giờ nầy Rhett đã biết nàng đang ở đâu rồi. Và nàng đang đợi ngày nầy qua ngày khác thư của Mẹ bề trên về vấn đề Tara.
Run lên vì cơn giận không sao kiềm chế được, Scarlett rung chuông rồi ngồi vào bàn, bên phải ông ngoại. Khi Jérome xuất híện, nàng quắc mắt nhìn ông ta.
- Đem cho tôi một tách cà phê rồi nàng mang cái đĩa nầy đi. Cái gì vậy, cháo bắp phải không! Bảo bà bếp thử nuốt nó xem, xem có nuốt trôi không, nhưng trước hết phải làm một đĩa dăm bông với trứng, một lát thịt muối, và thịt rán đã. Không được quên bơ với mứt đấy. Và đi lấy cho tôi hũ kem để tôi dùng với cà phê.
Jérome đưa mắt nhìn ông chủ tuyệt vọng như van xin ông hãy lên tiếng can thiệp để đưa Scarlett trở lại vị trí của nàng. Nhưng ông Pierre Robillard làm như không trông thấy người quản gia của mình.
- Sao lại đứng như trời trồng vậy! Đi làm những gì tôi bảo đi! - Scarlett lạnh lùng nói. Lúc nầy đây đã tỉnh người, nàng lại cảm thấy đói.
Ông ngoại nàng cũng vậy, ông cũng im lặng như hôm sinh nhật nhưng hôm nay ông lại vét sạch những gì người ta dọn lên cho ông. Scarlett lyếc nhìn ông nghi ngại. Ông cáo già nầy đang mưu tính chuyện gì đây!
Nhất định phải có chuyện gì đó đàng sau màn kịch vừa rồi. Có khó gì cái việc làm cho bọn đầy tớ phải vâng lời, chỉ cần hét lên, có Chúa biết đấy, ông đã khét tiếng là áp đảo những người xung quanh mà! Cứ nhìn hai dì Paulyne và Eulalye là thấy rõ. Và cả mình nữa, Scarlett nói thêm vẻ bực bội. Ông vừa gọi là mình đã bật ra khỏi giường. Nhưng mình sẽ không bao giờ để tái diễn chuyện nầy nữa đâu.
Ông già đặt khăn ăn cạnh chiếc đĩa trống không và đứng lên.
- Ông mong cháu sẽ ăn mặc tề chỉnh hơn trong những bữa ăn sau. Chúng ta sẽ đi đền thờ trong một giờ bảy phút nữa. Thời gian đó đủ cho cháu sửa soạn.
Giờ nầy, khi mấy bà dì của nàng đã đi rồi và nàng đã đạt được ở Mẹ bề trên điều nàng mong muốn, Scarlett chẳng hứng thú gì trở lại nhà thờ nữa. Song nàng cần phải làm gì để chấm dứt tính độc đoán của ông ngoại. Mấy dì nói ông là kẻ chống điên cuồng đạo Thiên chúa. Để xem sao…
- Ông ơi, cháu không biết là ông vẫn đi lễ, Scarlett thì thầm bằng giọng thật nhỏ nhẹ.
- Ta mong cháu không bắt chước mấy dì mà theo những kẻ đạo đức giả của giáo hội La Mã đấy chứ! Ông đáp cau mày một cách đáng sợ.
- Cháu là một tín đồ Thiên chúa giao ngoan đạo, nếu như đó là điều ông muốn hỏi cháu, và chút nữa, cháu sẽ đi lễ với mấy người đàn bà con bên họ O Hara. Nhân đây họ cũng đã mời cháu sang bên đó ở đến bao lâu cũng được.
Nói rồi, nàng bước ra, vẻ đắc thắng.
Khi lên được một nửa cầu thang, nàng mới sực nhớ lẽ ra nàng không nên ăn trước khi đi lễ. Chẳng sao! Nàng có buộc phải rước lễ đâu mà lo. Dù sao, nàng cũng đã chặn họng ông ngoại được rồi! Vào tới trong buồng, nàng đã hân hoan nhảy thử điệu gíc vừa học được hôm qua.
Nàng không tin chút nào là ông ngoại nàng sẽ vin vào lời nói của nàng về lời mời của các anh em họ nàng.
Nàng thích múa hát bên nhà O Hara bao nhiêu thì tiếng ồn ào của trẻ con càng làm cho nàng không thể ở lại được bấy nhiêu. Hơn nữa, bên đó họ không có đầy tớ mà Scarlett thì không thể không có Pansy để buộc dây coóxê và chải tóc.
Ông ngoại đang nghĩ gì trong đầu! Scarlett tự hỏi.
Thôi, mặc kệ, cũng chẳng quan trọng, sớm muộn gì nàng cũng biết thôi. Dù sao đi nữa, trước khi ông có thể thực hiện mưu kế gì, Rhett đã đến tìm nàng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.