Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 170: Không đề




Đã hơn sáu giờ sáng, ánh mặt trời đầu tiên đã ló dạng nơi phía chân trời, hơi ấm chiếu rọi xuyên phá lớp màn sương tuyết lạnh lẽo thổi vào đó một chút sinh khí cho mặt đất. Tuyết đọng trên những tán cây dần tan ra rơi xuống, làn gió nhẹ nhàng thổi qua khẽ đưa những bông tuyết bay phấp phới trên không.
Đức đang ngồi trên một tảng đá chăm chú xem xét tấm bản đồ mà Linh đưa cho hắn, đây là một tấm bản đồ vẽ tay khá chỉnh chu bằng bút bi, tuy không phải dân chuyên nghiệp vẽ, nhưng nhìn vào cũng có thể thấy rõ ràng đâu ra đó, và còn ghi chú rất cẩn thận.
Căn cứ theo tấm bản đồ này, khu vực mà tên Dương và đồng bọn hắn trú đóng nằm cách đây hơn mười cây số về hướng Bắc, nói xa cũng không xa mà gần cũng chẳng gần, vị trí này cũng chính là đoạn đường mà Đức bắt buộc phải đi qua nếu muốn trở về Bình Định nếu không muốn phải đi đường vòng. Khu căn cứ nằm trên tuyến đường Bắc Nam, trú trên một đoạn sườn đồi khá dốc, diện tích không quá lớn nhưng được cái rất trống trải, thông thoáng thuận lợi quan sát động tĩnh xung quanh.
Theo lời của Linh thì khu vực này cũng đã được cải tạo lại, đường nhựa cũng được sửa sang, bọn chúng từng chiếm được kho vũ khí quân trang nên ngoài các vũ khí nóng thông thường như tiểu liên, súng ngắm, súng ngắn thì còn có khá nhiều phương tiện vận tải còn hoạt động, cụ thể là khoảng bốn chiếc xe jeep quân dụng có thể chở người di chuyển từ đây đi ra các khu vực xung quanh khá nhanh, thậm chí còn có cả một chiếc trực thăng lên thẳng. Lương thực được lưu giữ cũng khá dồi dào.
Không chỉ vậy, tấm bản đồ còn ghi chú về phân bố số lượng và phỏng đoán về thực lực của bọn chúng. Căn cứ theo những gì ghi chép, toàn bộ đám người của Dương nếu không kể những thân quyến không có năng lực đặc biệt thì trong trại có tầm hơn hai trăm tên, toàn bộ đều đã có năng lực tiến hóa, năng lực xấp xỉ như tên Linh trong trường hợp không sử dụng sức mạnh của hình xăm là ba tên, năng lực ngang ngửa như Chương thì vào khoảng hơn năm mươi tên, đám còn lại thực lực thấp hơn nhưng theo ghi chú và Đức phỏng đoán thì đều có lẽ đều từ cấp D trở lên, cấp E khá hạn chế, cấp F thì hoàn toàn không có, dù gì mà nói tiêu chuẩn tuyển người của gã Dương theo lời Linh nói không thấp chút nào.
Linh ngồi bên cạnh Đức, yên lặng nhìn hắn xem bản đồ, ánh mắt của hắn lúc này hoàn toàn tập trung, thình thoảng lại hỏi cô vài câu, Linh đều kiên nhẫn trả lời, phải công nhận vẻ mặt của một chàng trai lúc anh ta đang chăm chú làm việc là có sức hấp dẫn nhất, cô nhìn về phía hắn, ánh mắt hơi có chút thất thần.
Đức đột ngột quay sang nhìn cô hỏi: “Tấm bản đồ này được vẽ khi nào?”
Linh hơi đỏ mặt, vội đảo ánh mắt qua một bên nhìn xuống đất, trống ngực đập thình thịch, lên tiếng trả lời: “Vẽ cách đây một tháng, nhưng ghi chú về sức mạnh bọn chúng thì mới cập nhật gần đây, tôi nghĩ sẽ không có xê xích quá nhiều”. Linh thở ra một hơi lắc lắc đầu, xua tan những ý nghĩ vẩn vơ trong lòng.
Đức có vẻ không hề để ý đến những dấu hiệu bất thường của Linh, hắn cau mày suy nghĩ một lát, xem xét xung quanh, rồi hỏi lại một câu khiến cô hơi giật mình:
“Cô có nội gián ở bên đó, phải không?”
Vẻ mặt bất ngờ của Linh khiến Đức củng cố thêm suy luận của mình, hắn lên tiếng nói tiếp:
“Người này hẳn phải rất được cô tin tưởng, có một năng lực đặc biệt nào đó để có thể tiến hành liên lạc bí mật ở khoảng cách xa, hơn nữa thời gian cô quen biết người này không phải quá dài, khả năng cao là sau khi tên Dương phản bội cô và đội của cô”
Ngừng lại một lát, Linh cau mày hỏi: “Làm sao anh biết?”
“Đâu có gì quá khó hiểu, tấm bản đồ này hết sức rõ ràng và chi tiết, thái độ chắc chắn của cô vào tấm bản đồ này chứng tỏ, một là nó do cô vẽ, hai là từ một người mà cô rất tin tưởng, từ địa hình căn cứ của tên Dương và tính cách cẩn trọng của hắn, việc cô có thể tiếp cận vào đó là tiệm cận bằng không, có nghĩa chỉ còn khả năng còn lại”
“Thêm nữa, nếu cô quen biết người này trước khi bị tên Dương phản bội thì hắn cũng phải biết, rất khó có cách nào cho người này vào làm nội gián, như vậy hẳn là cô phải quen biết người này sau đó, thêm nữa, khả năng cao là cậu ta tự nguyện vào đó vì cô, phải không?”
“Cậu ta, giờ anh khẳng định đó là cậu ta, chứ không phải là cô ấy à?” Linh hỏi lại
“Không chắc chắn lắm, nhưng nếu là con gái, tham gia nhiệm vụ tay trong kiểu này sẽ nguy hiểm hơn nhiều, cô hiểu ý tôi nói gì đúng không?” Đức lắc đầu
“Phải” Linh nhắm mắt lại, gật đầu
“Có bao nhiêu người biết được điều này?” Đức hỏi lại
“Không nhiều, đều là những người tôi hoàn toàn tin tưởng” Linh trả lời
“Hoàn toàn tin tưởng … đó là một câu khẳng định rất nặng đấy” Đức nhìn xuống phía dưới, thở ra một hơi, lên tiếng
“Không có một ai để tin tưởng, cuộc sống sẽ rất nặng nề, phải không” Linh nhìn Đức, trả lời
“Phải” Yên lặng một lúc, Đức gật đầu.
Hắn gấp lại tấm bản đồ, đưa cho Linh, cô đưa tay nhận lấy:
“Cảm ơn cô vì đã cho tôi biết những điều này” Đức đứng dậy nhìn Linh nói, đoạn quay người bước xuống.
Linh gấp lại tấm bản đồ, cất vào túi áo trên ngực, nhìn vào bóng hình của hắn đang dần đi khuất lên tiếng hỏi:
“Sắp tới, anh định làm gì?”
Không quay đầu lại, cũng không dừng bước, Đức trả lời: “Tôi còn đang suy nghĩ”
Ánh mặt trời đỏ rực phối hợp với sắc trời màu đỏ, chiếu những tia sáng yêu dị xuống mặt đất trắng xóa đầy tuyết trắng. Sau một đêm dài dằng dặc, ngày mới lại bắt đầu.
…………………………………………….
Dương bước vào trong nhà, phủi đi mớ bụi tuyết trên người, thả người ngồi trên chiếc ghế bành trong phòng khách, cầm lấy một ly rượu tây của một cô gái kế bên đưa cho, thong thả nhấp một ngụm, nhắm mắt tận hưởng vị rượu dịu nhẹ ấm nồng, rồi đảo mắt nhìn xuống ba người đang ngồi phía dưới, lên tiếng hỏi:
“Thu hoạch sao rồi?”
“Báo cáo, thành công tiêu diệt bốn con xác sống biến dị cấp tướng, hơn sáu mươi con xác sống biến dị trung cấp, bảy mươi lăm con xác sống biến dị cấp thấp, toàn bộ thịt trắng đã được thu thập xong”
“Thung lũng đen coi như đã dọn dẹp xong lối vào” Một người trong đám người phía dưới đứng dậy trả lời
“Tổn thất?” Dương nhíu mày hỏi
“Chín người thiệt mạng, năm người thuộc đội của Tú, ba người thuộc đội của Hà, một người thuộc đội của em, xe quân dụng bị hư hại nhẹ, tiêu hao năm quả bazoka, một quả tên lửa, hai băng đạn súng ngắm, mười lăm băng đạn tiểu liên”
“Coi như làm được không tệ” Dương gật đầu, đoạn liếc mắt nhìn xuống phía dưới, giọng nói trở nên nghiêm khắc:
“Như đã nói từ trước, Chính …”
“Vâng, tướng quân” Một người trong đó, đứng ra, cắn răng hít sâu một hơi, cởi chiếc áo khoác bên ngoài để lộ cơ thể rắn chắc bên trong, quỳ hai gối xuống.
Một người bước tới từ phía sau, cầm một cây roi da tua tủa, nhìn về phía Dương, hắn lạnh nhạt gật đầu, cây roi quất mạnh xuống, mỗi roi để lại một đường máu, khiến lớp da lưng như bị bóc ra, Chính cắn răng không kêu một tiếng, mồ hôi rịn ra trên trán vì đau đớn.
“Được rồi” Dương giơ tay ra hiệu, người vung roi lập tức ngừng tay, những vết roi không để lại thương thế quá trầm trọng nhưng rất đau đớn, Chính thở ra hồng hộc, cắn răng gượng người ngồi dậy, lên tiếng:
“Cảm ơn tướng quân”
“Phúc, bảo thằng bác sĩ vào băng bó lại cho nó, một phần thịt trắng con xác sống cấp tướng cho mày, đưa ba phần thịt trắng còn lại cho ta, số còn lại chia đều cho ba đội kia”
Dương hất đầu qua người vừa báo cáo đầu tiên, ra lệnh
“Rõ”
“Giải tán đi” Dương phất tay xuống dưới, đám người nhanh chóng lui ra khép lại cánh cửa, cô gái phía sau nhẹ nhàng bóp vai cho hắn, động tác rất nhẹ nhàng, cẩn thận, gương mặt hơi căng thẳng.
Dương uống cạn ly rượu trên tay, đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn, ra hiệu cho cô gái bước ra, cô ta vội vàng lùi xuống rời đi, hắn ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại, hai tay choàng hai bên chiếc ghế bành, cơ thể thả lỏng, thư giãn, đầu óc chìm vào trong suy nghĩ và mường tượng những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Kế hoạch của hắn, lúc đầu có thể nói là tiến hành rất thuận lợi, dụ được một đội tiên phong trong trại tị nạn của Linh vào ổ phục kích của xác sống biến dị, trong khi đội của hắn sẽ tập trung công kích vào nơi bọn chúng trú đóng ở thung lũng đen, dọn đường đi vào “nơi đó”.
Hắn cũng canh thời gian khá chuẩn xác đủ cho Linh kịp dẫn người đến cứu viện, để có thể phục kích cô khi đến, chiếm lấy chiếc vảy.
Đáng tiếc là sự xuất hiện của nhóm người không rõ khiến hắn phải từ bỏ tấn công, hơn nữa, cuộc tập kích ban đêm cũng vì gã đó mà không thành, lại còn bị chém lấy nửa bàn tay.
“Một tên thật thú vị”
Dương lấy ra con dao găm màu đen bên trong hình xăm, nhẹ nhàng xoay xoay trong lòng bàn tay, lên tiếng hỏi
“Mày có thấy như vậy không?”
Viên ngọc hình tròn màu đỏ cuối chuôi dao như chớp nháy lấp lóe rất kỳ dị, những ký hiệu tượng hình như đang dao động với lớp khí màu đen nhảy múa bao phủ lấy cánh tay của hắn vào bên trong.
“Phải không?” Dương nở nụ cười nhẹ, nắm lấy chuôi dao phóng đi, lưỡi dao xoay một vòng trên không trung vẽ ra một đường cong như một chiếc boomerang rồi quay ngược trở lại, hắn đưa tay cầm lấy, thu hồi vào bên trong hình xăm.
Dương xoa xoa bàn tay đã khôi phục lại của mình, chỗ mọc lại mảnh da vẫn còn hơi trắng so với phần còn lại, môi khẽ nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn qua phía cửa sổ về hướng xa xôi, bàn tay khẽ nắm lại.
……………………………………
P/s: Xin lỗi mọi người nhé, tháng này mình phải đi mổ bướu chân nên không có chăm chú viết truyện như trước được.
Cảm ơn mọi người vì vẫn theo dõi truyện. Chúc tất cả mọi điều tốt đẹp nhất. ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.