Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 167: Thăm dò




Bước ra ngoài, nhìn đám người đang vây chặt xung quanh căn nhà như nêm cối khiến Linh có cảm giác muốn độn thổ. Những người kia nhìn cô lành lặn chạy ra thì cũng hết sức ngỡ ngàng, vị đại tá già bước lại đầu tiên, Chương và Quân cũng theo sau lưng tiến tới lên tiếng hỏi:
“Đây là sao?”
“Tôi bị Dương phục kích, là anh ta đã cứu tôi” Linh nhìn về phía Đức ở phía sau, lên tiếng giải thích.
Lời của cô khiến mọi người vỡ lẽ, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía bên này, Chương tản đi cây cung băng, gãi đầu, nhỏ giọng nói:
“Tại sao hắn ta lại không chịu giải thích chứ?”
Linh trừng mắt nhìn qua: “Liệu lúc đó cậu có chịu nghe người ta giải thích không hả?”
Chương nhỏ giọng, nhớ lại tình huống đó, có lẽ nếu Đức giải thích cũng khó mà chịu nghe vào cho nổi.
Người đại tá tiến lại chỗ Đức đầu tiên, giơ nắm tay về phía trước, chân thành nói: “Cảm ơn cậu đã cứu cô ấy”
“Không có gì” Đức đưa tay lên bắt, nhã nhặn trả lời
Ông ta vừa định lên tiếng xin lỗi thì Đức đã ngăn lại, nhìn về phía Linh lên tiếng: “Không cần đâu, hãy đưa cô ấy về, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn lành lại đâu, tôi còn có chút chuyện riêng cần làm”
Dứt lời, Đức khẽ gật đầu với ông ta rồi bước đi, Hân tiến lại gần, hỏi nhỏ, Lan và Toàn cũng đi theo phía sau:
“Chuyện gì đã xảy ra vậy, có cần em hỗ trợ không?”
Đức mỉm cười dịu dàng, cầm lấy bàn tay của Hân nắm nhẹ: “Không có gì lớn cả, khi về anh sẽ kể lại với em”
“Tạm thời cứ trở lại trại tị nạn đi”
“Anh đi thăm dò một chút sẽ về ngay thôi”
“Cẩn thận” Hân mím môi, có vẻ hơi miễn cưỡng, cô xiết nhẹ nắm tay của hắn, khẽ gật đầu nhỏ giọng nói.
Đức tiến bước vào trong rừng cây, thân ảnh dần biến mất dưới những tán cây rậm rạp, lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn, xung quanh chìm trong một gam màu tối tăm lạnh lẽo.
Vượt qua đường rừng khoảng mười lăm phút, hắn rốt cuộc dừng lại trước một gốc cây thông biến dị to lớn, phía dưới lúc này có hai bóng người, Huyết Tu La đang nắm cổ gã sử dụng dị năng phong hệ lôi về, hắn ta có vẻ đã rơi vào hôn mê, trên người một vài vết thương rướm máu và dấu bị đánh bầm dập.
Đức tiến lại gần, khẽ gật đầu, huyết ấn trên tay hơi sáng lên, Huyết Tu La được thu hồi vào bên trong, thân thể gã kia rơi xuống phịch một tiếng chạm vào mặt đất, mặt của hắn đập vào trong lớp tuyết lạnh lẽo khiến hắn hơi hơi khôi phục tỉnh táo, lơ mơ giật mình tỉnh lại, ngơ ngác nhìn quanh, vừa nhìn thấy Đức hắn vội vàng nhổm người ngồi dậy, giơ tay đánh về phía trước.
Đức nghiêng người né qua, tung chân đạp mạnh vào giữa ngực khiến hắn bay thẳng ra sau đụng phải thân cây gần đó, té đập mặt xuống đất.
Tiến tới gần, lạnh lùng nhìn vào hắn, Đức lên tiếng:
“Tao hỏi, mày trả lời, tùy vào câu trả lời của mày, tao sẽ quyết định để mày sống hay là chết”
“Hiểu chưa?”
Ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí của người trước mặt khiến gã hiểu rằng người này tuyệt đối sẽ không nói chơi, gã nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu.
“Mày tên là gì?”
“… Hoàng”
“Tụi mày muốn gì ở cô ta?”
Tên đó ngập ngừng im lặng. Gần như ngay lập tức, Đức rút con dao găm của tên Dương lấy ra từ vết thương trên người Linh, cắm thẳng vào lòng bàn tay của tên đó ghim hắn lên gốc cây cạnh khiến gã ta hét lên như heo chọc tiết.
“Mày muốn ghim vào chỗ nào tiếp theo?” Đức đưa tay vặn ngang con dao, lạnh lùng lên tiếng
“Aa aaa” Tay liền tim, cơn đau thấu tâm can khiến hắn hét lên vội vã nói:
“Tôi nói … tôi nói”
“Làm ơn”
Đức rời tay khỏi con dao găm, ra lệnh: “Nói”
“Dương muốn thu lấy cái hình xăm trên tay của cô ta” Hoàng khẽ rên rỉ, lên tiếng
“Hình xăm đó có tác dụng gì?”
“Tôi không biết”
Đức trừng mắt nhìn qua khiến hắn vội vàng thanh minh: “Em thực sự không biết, không biết thật mà, đại ca”
“Hắn có được cái hình xăm đó từ đâu?” Đức lạnh giọng hỏi tiếp
“Hắn chưa bao giờ đề cập tới chuyện đó cả, chẳng ai biết được, chỉ là hình như đối với hắn cái hình xăm đó rất quan trọng”
Yên lặng một hồi, như sợ Đức nổi giận, hắn dè dặt lên tiếng: “Cô gái tên Linh đó hẳn sẽ biết”
Đức yên lặng không đáp lời, đoạn, lên tiếng hỏi:
“Hắn ta rốt cuộc là ai?”
“Hình như hắn ta là cựu thành viên của đội đặc nhiệm cùng tổ với cô gái tên Linh đó, lúc đầu hắn ta cũng là người trong trại tị nạn, nhưng sau này có xích mích gì nên mới dẫn theo một đám người ra ngoài tự lập lãnh địa riêng”
“Hắn có tất cả bao nhiêu người, thực lực thế nào?”
“Hắn có ….”
Đúng lúc này, đột ngột, tiếng súng vang lên khiến Đức vội vàng giơ tay về sau, một lớp lá chắn năng lượng màu xanh nhạt hiện lên che chắn toàn thân của hắn vào bên trong. Những viên đạn va vào lớp lá chắn vang lên những âm thanh “cong” “cong” như kim loại, rơi xuống đất.
Nhưng vẫn có một viên xuyên qua được từ bên cánh, trúng ngay giữa trán của tên Hoàng khiến hắn chỉ kịp “hự” lên một tiếng, chết ngay lập tức.
Đức cau mày nhìn về phía sau, từ chỗ đó một bóng người đã hiện ra, gương mặt của tên Dương với nụ cười nửa miệng, trên tay cầm một khẩu súng ngắn, lên tiếng:
“Xin lỗi nhé anh bạn, hắn không thể trả lời anh câu đó được nữa rồi”
Đức bước về phía trước một bước, lạnh giọng nói:
“Tao sẽ bắt mày nói thay nó vậy”
“Đoàng” Một tiếng súng vang lên, Đức gồng người, kỹ năng khiên ma pháp lập tức được vận dụng, một viên đạn súng ngắm cỡ 12.7 ly bắn tới với tốc độ cực nhanh khiến lớp chắn năng lượng rung động mạnh, lõm vào trong một đoạn trước khi hết động năng rơi xuống. Đức đưa tay chụp lấy viên đạn còn nóng hổi, vân vê trên tay, đưa mắt nhìn về hướng bụi cây nơi vừa bắn.
Có phục kích, hơn nữa không chỉ một hướng, Đức vận dụng năng lượng từ lõi rise vào trong tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, có ít nhất là bốn tên, hai tên bên trái và hai tên bên phải.
Vừa rồi bắn về phía hắn có ít nhất là ba người, viên đạn xuyên qua lá chắn của hắn bắn chết gã Hoàng là một viên đạn súng ngắm từ hướng phải.
Dương cười khẩy, lên tiếng: “Sao hả, không phải vừa định bắt tao nói sao?”
Đức thả viên đạn xuống đất, nhìn về phía Dương, hai ánh mắt chạm vào nhau, nét tự tin trong khuôn mặt của Dương, nụ cười nửa miệng luôn thường trực trên môi, bàn tay bị đứt của hắn lúc này không ngờ đã hoàn toàn lành lặn.
Đột ngột, không một lời báo trước, Đức lập tức động thân, cơ thể chùng thấp xuống lao về phía trước.
“Đoàng” “Đoàng” “Đoàng” Dương nheo mắt nhìn về phía trước, khẩu súng lục trên tay nhắm vào thân ảnh Đức đang trên đà lướt tới nhả đạn, một tay che ở sau lưng những luồng khói đen lượn lờ trong lòng bàn tay hắn tụ tập lại càng lúc càng nồng nặc.
Khiên ma pháp trên người Đức liên tục rung động trước những phát đạn từ chỗ Dương, chỉ là một khẩu súng quân dụng không có gì đặc biệt, nhưng khả năng xạ kích của hắn thực sự rất đáng nể, Đức liên tục di động hình zig zag và không ngừng đảo hướng nhưng viên đạn của hắn như có mắt luôn có thể tìm thấy mục tiêu, chỉ là không xuyên qua được lớp phòng ngự của khiên ma pháp.
“Đoàng” Một phát đạn súng ngắm từ bên phải nhắm thẳng vào đầu của Đức bắn qua, Đức nhảy lộn một vòng về phía trước né tránh, cổ tay khẽ đảo, khẩu Desert Eagle đã hiện ra trên tay liếc mắt bắn qua. Trong bụi rậm, một người kêu lên đau đớn bật ngược về phía sau, khẩu súng bắn tỉa rời khỏi tay.
Không chờ Đức bắn tiếp, Dương đã tung người lao đến nắm tay vung lên đấm mạnh mang theo luồng khí đen cuồn cuộn không khí trong thoáng chốc tràn ngập mùi khó ngửi bao trùm lấy người Đức.
Luồng khí không ngờ mang theo khả năng ăn mòn rất mạnh, khiên ma pháp trên người Đức không ngừng rung động kịch liệt, vang lên những tiếng ken két, năng lượng trong người hắn để duy trì màng chắn trong khoảnh khắc tuột dốc không phanh khiến Đức biến sắc tung người nhảy lùi về phía sau.
“Bắn” Dương lớn giọng ra lệnh
Ngay lập tức từ bụi rậm hai bên hơn ba người rời khỏi nơi ẩn nấp những khẩu tiểu liên nhắm thẳng về thân hình của Đức đang ở trên không không ngừng nhả đạn, một gã trong đó còn mang theo một quả lựu đạn và một quả bazzoka phóng tới.
Đạn và sức nổ từ lựu đạn và quả pháo tầm gần hất tung người Đức bay về phía sau, khiên ma pháp bị tổn hại khá nặng không thể che chắn cho Đức hoàn toàn khỏi vụ nổ, trước ngực một mảnh bức bối, vài mảnh đạn xuyên qua bên trong cắt một đường trên vai của hắn.
Đức lộn người trên không một vòng rồi đứng lại dưới đất, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn về phía trước, làn khói đen mờ mịt từ lớp hắc khí trên tay Dương phóng ra khi nãy cộng thêm đạn pháo che chắn tầm nhìn của cả hai bên.
“Hôm nay đến đây thôi, tạm biệt nhé”
“Ha ha ha”
Từ phía bên kia, vọng về tiếng nói của gã Dương, cả đám cùng rút lui rất nhanh đã biến mất vào bóng tối.
Khói bụi tan đi để lại một mảnh chiến trường hỗn độn. Đức đưa mắt lạnh lùng nhìn về phía trước, nhưng không đuổi theo. Đâm đầu vào một tình thế hỗn loạn chưa rõ ràng thế này không bao giờ là điều gì tốt đẹp, hắn cũng không thể rõ tên Dương đó còn có cạm bẫy hay phục kích gì theo sau hay không, đuổi theo không phải là một quyết định sáng suốt.
Gã Dương này, dù hắn luôn duy trì vẻ nói chuyện tưng tửng nhưng cách hành động kỳ thực lại rất gọn gàng kín kẽ, mang thêm một chút nham hiểm, Đức có cảm giác mình cần phải tìm hiểu kỹ thêm một chút về tên này trước khi hai bên có lần đụng độ tiếp theo. Dù là không có mâu thuẫn trực tiếp, nhưng có muốn hay không thì thù hận này đã kết rồi.
Nhìn vào cái xác của gã Hoàng dưới mặt đất, Đức bán luôn thi thể của hắn cho vòng giao dịch, nhổ một mảnh đạn dính trên người rồi lên đường quay trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.