Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 142: Đời người chỉ cầu không hối hận




Ánh mặt trời đã ló dạng ở phía chân trời, ánh dương quang xuất hiện chiếu rọi khắp nơi mang lại sinh khí cho mặt đất.
Bầu trời vẫn một màu đỏ rực, mặc dù so với khi mới bắt đầu nó đã đỡ đậm hơn rất nhiều nhưng mọi thứ vẫn trong một sắc đỏ mờ nhạt đầy cảm giác huyết khí.
Trong hình vẽ một vòng tròn nhỏ đường kính tầm năm mét, một số cột gỗ được sắp xếp dày đặc ở bên trong, một thân ảnh đang không ngừng cao tốc di động, kiếm trên tay liên tục vũ động, kiếm phong sắc bén rít lên những tiếng kêu chết chóc, thanh kiếm chỉ hơi kéo qua thân gỗ đã để lại những vết chém ngọt sớt, trên những cột gỗ chi chít dấu kiếm, vụn gỗ rơi vãi dưới đất.
Thân ảnh đang di chuyển đột ngột dừng lại ở vị trí trung tâm vòng tròn, mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt kiên nghị trầm ổn.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại hơi thở gấp gáp của mình, Đức chùng người xuống, đặt kiếm ra thắt lưng theo tư thế rút kiếm, đôi mắt nghiêm túc tập trung nhìn về phía trước, những tia điện mang lấp lóe trên thân kiếm.
“Ya” Hắn hét lên một tiếng, vung kiếm chém mạnh, từ đầu lưỡi kiếm, kiếm phong kéo tới thành một đường hình bán nguyệt chém về phía trước, những thân gỗ trước mặt bị kiếm phong chém qua lập tức đứt lìa thành hai nửa, vết chém đen một mảnh như bị nhiệt độ cao đốt trong thời gian ngắn, những tia lửa điện bàng bạc còn lẹt xẹt xung quanh trước khi biến thành điện lưu tiêu tán trong không khí.
Xoay Lạc phong kiếm một vòng trên tay, Đức nở nụ cười hài lòng, rốt cuộc hiện tại ba chiêu thức hắn sáng tạo dựa trên “thương sấm sét” trên cơ bản đã hoàn thành.
“Lôi quyền” tích tụ năng lượng lôi điện vào nắm đấm, sử dụng lớp bảo vệ từ khiên ma pháp để tiến hành bao phủ và định hướng, cú đấm có năng lực xuyên phá mạnh mẽ hơn “Phá quyền” không chỉ một bậc, hơn nữa nó còn có thể làm tê liệt đối thủ trong thời gian ngắn.
“Khiên sét” là một kỹ năng kết hợp giữa năng lượng lôi điện bộc phát và khiên ma pháp, tích tụ lôi điện thành một lớp ngay trên lá chắn bảo vệ sau đó triệt tiêu khiên ma pháp trong chớp mắt để bắn điện xung kích ra ngoài, đây là một kỹ năng sát thương bao trùm tầm gần rất hữu dụng khi bị số đông bao vây.
“Phong lôi kiếm khí” là kỹ năng mà Đức sử dụng vừa rồi, tích tụ năng lượng lôi điện trong chớp mắt lên lớp phong chú chi ấn trên Lạc phong kiếm rồi chém mạnh kiếm phong ra ngoài, kiếm khí kết hợp giữa sự sắc bén của phong chú chi ấn, và sức phá hoại mạnh mẽ của lôi điện tạo nên công kích tầm trung có sức sát thương rất lớn.
Ba kỹ năng này là ý tưởng hình thành từ khi hắn sở hữu thương sấm sét từ rất lâu, và rèn luyện trong một thời gian khá dài, nhưng phải đến khi đột phá cấp 2C nguồn năng lượng từ lõi Burst và lõi Trance tiến triển thêm một bước thì hắn mới có thể bắt đầu nắm giữ được nó, năng lượng từ lôi điện rất bá đạo nên cũng rất khó khống chế, uy lực của ba kỹ năng mới này thì không cần bàn cãi nhưng tiêu hao của nó cũng rất lớn. Với sức mạnh của Đức hiện tại cũng không thể sử dụng lâu dài được.
Nói cho cùng, kỹ năng hay chiêu thức là một phương pháp vận dụng năng lượng để sản sinh ra hiệu quả như ý muốn.
Nếu nói nguồn năng lượng hay cấp độ thực lực bản thân là “Lực” thì kỹ năng chính là “Kỹ”. “Lực” vẫn là nhân tố chính quyết định nên sức mạnh của chiêu thức, “Kỹ” là nhân tố tối ưu hóa sức mạnh của “Lực”, đó là lý do tại sao trong võ học người ta vẫn bảo là luyện công trước khi luyện chiêu, sức mạnh và tốc độ là nhân tố cơ bản trong võ thuật, kế tới mới là sự tinh diệu của chiêu thức.
Trong trường hợp này hơi mở rộng hơn nhưng nó cũng quy về nguyên bản, cấp độ năng lượng của người sử dụng mới là nhân tố cơ bản quyết định đến sức mạnh kỹ năng, giống như Lan vậy, cùng là một chiêu hỏa cầu thuật cơ bản, nhưng để cho cô bé tung chiêu khi ở cấp C sẽ khác biệt rất lớn với cô khi tung ở cấp F.
Còn đương nhiên ở cùng cấp độ, người sở hữu kỹ năng tốt hơn sẽ có lợi thế hơn. Nhưng một điều cần lưu ý là kỹ năng công kích càng mạnh mẽ thì mức độ tiêu hao năng lượng càng lớn, đây là nguyên tắc bất di bất dịch, ngược lại những chiêu thức cơ bản sức công kích thấp lại thắng ở chỗ có khả năng duy trì lâu dài, cho nên mới nói không có kỹ năng bá đạo nhất, chỉ có kỹ năng phù hợp nhất.
Nhìn những chùm cây gỗ ngã nghiêng trước người, Đức thở ra một hơi, thu kiếm, rảo bước chậm rãi hướng về căn nhà gần đó đi đến.
Bước qua gần cổng nhà, hắn thấy Toàn đang gập người thở dốc, trên người mồ hôi thấm đẫm chiếc áo thun đang mặt, cái cây lớn trước mặt đầy vết đâm và cào chi chít có vẻ như sắp gãy tới nơi, móng vuốt trên tay đã thu lại, nắm tay còn dính đầy vỏ cây, đang ngồi trên một tảng đá, trên tay đang cầm một tấm ảnh nhỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào đó, tâm tình có vẻ không được tốt lắm.
Nghe tiếng bước chân chậm rãi đến gần, Toàn khẽ lấy tay dụi mắt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt hơi hoe đỏ.
Đức nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Toàn lắc đầu lên tiếng: “Không có gì đâu anh”
Nhìn bức ảnh trên tay cậu nhóc, Đức ngồi xuống, lên tiếng hỏi: “Đây là ai vậy?”
“Đây là ảnh của bố mẹ và em gái của em, em chẳng có bức ảnh nào của họ, tấm hình này là nhờ cửa hàng giao dịch phục chế từ trong ký ức, tốn 5 điểm giao dịch, thật buồn cười là chính bản thân em còn không nhớ rõ khuôn mặt của họ” Toàn cầm bức ảnh trên tay nhỏ giọng trả lời.
“Em có một cô em gái dễ thương đấy” Đức lên tiếng nói
Toàn nhìn hắn nở nụ cười khô khốc, cúi đầu lặng im không nói.
“Được rồi, vào ăn sáng thôi” Đức cũng không muốn dò hỏi thêm, chuyện gì thì hắn cũng đoán ra được vài phần, vỗ vai Toàn, hắn dợm đứng dậy, bước vào trong.
“Anh Đức” Toàn ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, ngập ngừng hỏi:
“Những người mà anh tìm kiếm, sẽ ra sao nếu anh trở về Bình Định và họ đã chết cả rồi? Sẽ ra sao nếu toàn bộ hành trình này hóa ra chỉ là một hồi vô nghĩa?”
Một thời gian dài chiến đấu cùng nhau, nhiều lần nói chuyện cùng Lan, Toàn cũng biết được một số chuyện về Đức, chuyện tại sao hắn từng vào tù, và nguyên nhân Đức tại sao hắn lại muốn về Bình Định như vậy.
Vì báo thù cho người bạn thân, Đức chấp nhận vào tù để những kẻ thủ ác đối mặt với công lý mà chúng xứng đáng phải chịu, rồi chính vì gia đình của người bạn đó, hắn lại tiến lên một hành trình dài dằng dặc và nguy hiểm mà cũng chẳng hề biết là có kết quả gì hay không.
Đến giờ, đã gần hai tháng rưỡi từ khi Hạt giống tiến hóa đâm vào Trái đất, đã có quá nhiều thứ xảy ra, quá nhiều biến cố. Kể cả là bọn hắn, an nguy của ngày mai còn không biết chắc, hy vọng để những người đó còn sống sót thật quá xa xôi, thêm một ngày thì hy vọng lại mỏng manh thêm một phần. Toàn nhìn qua từng gương mặt những người thân trong gia đình, của bố, của mẹ, của cô em gái thân yêu mà không thể đi bỏ cái ý nghĩ, liệu rằng sẽ ra sao, nếu khi nó trở về, họ đều đã không còn ở đó nữa.
Đức nhắm mắt thở ra một hơi, đoạn quay đầu lại nhìn Toàn, ngồi xuống, yên lặng một lúc, hắn vỗ nhẹ vào vai nó, nhẹ giọng hỏi:
“Em có muốn nghe một câu chuyện không?”
Toàn nhìn hắn im lặng, gật đầu.
“Trong thời kỳ chiến tranh biên giới 1979, lúc đó quân chủ lực của nước ta đang phải chiến đấu với quân Pôn Pốt tại Campuchia, thì Trung Quốc chớp thời cơ đã xua quân tấn công biên giới miền Bắc của nước ta, chúng ta phải kêu gọi tất cả những người còn lại lên đường chiến đấu, giữ vững đất nước”
“Lúc đó sếp cũ của anh, sếp Trung cùng với người bạn thân nối khố của ông ấy, cả hai cùng hưởng ứng lời kêu gọi tiến ra nơi đó chống giặc”
“Trong một lần tổ chức phòng thủ, bạn của sếp anh bị trúng đạn, ngã xuống chiến hào cách chỗ ông ấy hơn 100 mét, xung quanh là đạn bay, bom nổ”
“Ông ấy đã quay sang chỉ huy đội của mình, lên tiếng: Đội trưởng, tôi có thể đi cứu bạn mình được không?”
“Đội trưởng của ông ấy, lúc đó đã trả lời rằng: Anh có thể đi, nhưng điều đó không đáng đâu, bạn anh rất có thể đã chết rồi, còn anh thì đang tự liều cái mạng mình đó”
“Ông ấy quay lại và nói: Cảm ơn đội trưởng, rồi không chần chừ nửa giây liều lĩnh trườn đến chỗ chiến hào nơi bạn ông ấy đã ngã xuống, vượt qua hơn 100 mét đường đạn bắn, bom nổ mù trời”

“Ông ấy có cứu được bạn của mình không?” Toàn lên tiếng hỏi
Đức nhìn nó, lắc đầu: “Không, khi ông ấy mang được bạn mình trở về chiến hào bên này, bạn của ông ấy đã chết, viên đạn ghim ngay lồng ngực trái, chỉ chếch chỗ trái tim một chút. Kể cả ông ấy cũng trúng hơn ba phát đạn, chân trái giờ khi gặp trời mưa sấm sét vẫn còn đau nhức”
“Điều đó có đáng không?” Toàn đan hai tay vào nhau, lên tiếng hỏi
“Tụi anh cũng hỏi ông ấy điều đó, liệu nó có đáng không, liệu nếu có cơ hội làm lại một lần nữa, ông ấy có tiếp tục liều lĩnh như vậy nữa không?” Đức lên tiếng trả lời
“Ông ấy đã trả lời như thế nào?” Toàn lên tiếng hỏi
“Ông ấy nói rằng, nếu gặp lại điều đó lần thứ hai, ông ấy vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy”
“Tại sao?” Toàn khó hiểu hỏi lại
Đức ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía trước, trả lời:
“Giây phút sếp Trung đến được chiến hào phía bên kia, bạn của ông ấy vẫn còn sống, nhìn thấy ông ấy, ông ta đã mỉm cười nói với ông: Tao biết mày sẽ tới mà”
“Đôi khi trong cuộc sống, một thứ có đáng làm hay không, phụ thuộc vào cách chúng ta nhìn nhận nó, sếp anh nói rằng nếu hôm đó ông ấy không đi, ông ấy sẽ hối hận cả cuộc đời”
Quay sang nhìn Toàn, Đức chậm rãi nói:
“Anh không thể biết được liệu rằng liệu bố mẹ thằng Dũng có còn ở đó không, càng không thể biết liệu tất cả những gì anh làm có vô ích hay là không, nhưng anh biết một điều là, nếu anh là người nằm giữa cái chiến hào đó, nó sẽ liều lĩnh tới đó vì anh”
“Nhắm mắt lại và hãy tự hỏi bản thân mình, điều đó có đáng giá cho em liều mạng không? Nếu em không làm liệu em có hối hận không?”
Đức ngồi dậy, vỗ vai Toàn: “Anh không muốn an ủi em là mọi thứ sẽ ổn thôi, rằng sẽ không sao đâu, rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn, không đâu, trong cuộc sống có quá nhiều thứ chúng ta không thể kiểm soát được, điều duy nhất chúng ta kiểm soát được là quyết định của chính bản thân mình”
“Đương nhiên mọi thứ có thể tệ hại, có thể hỏng bét, có thể là chúng ta chẳng làm được gì cả, nhưng tất cả điều đó đều chỉ là có thể, chỉ cần còn một tia hy vọng, thì vẫn còn đáng để chúng ta phải cố gắng”
Đức đứng dậy, nhìn Toàn, rồi xoay người bước vào trong nhà.
Nhìn bóng lưng của người thanh niên đi trước mặt, Toàn cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ.
Ánh bình minh chiếu rọi khắp nơi, mang đến ánh sáng và hơi ấm xua tan đi cái u ám và lạnh lẽo của bầu trời đêm.
Một ngày mới lại bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.