Hạt Giống Tiến Hóa

Chương 118: Thần sử




Người thanh niên đó nhìn kỹ nhóm người của Đức, ánh mắt đảo qua người Hân, hơi sáng lên, chậm rãi bước lại phía bên này, nở nụ cười thân thiện, đưa tay ra với Đức, lên tiếng:
“Xin chào”
“Chào”
Đức cũng gật đầu, đưa tay ra bắt lại, tỏ vẻ thân thiện. Nếu có thể quan sát kỹ sẽ thấy người hắn hơi cứng lại, toàn thân rơi vào trạng thái cảnh giác cao độ, năng lượng trong các lõi vận chuyện sẵn sàng, chăm chú quan sát nhất cử nhất động của người thanh niên trước mặt.
Lý do hắn nghiêm túc như vậy là vì: hắn hoàn toàn không thể thu thập được bất kỳ thông tin nào trên người gã thanh niên này bằng mắt phân tích.
Điều này rất hiếm khi xảy ra, từ trước đến giờ từ khi hắn nâng cấp mắt phân tích kể từ khi hắn đạt khách hàng cấp 3, dù là không thể hiển thị chi tiết, nó ít nhất cũng sẽ báo ra đại khái về: Cấp độ mục tiêu, định giá điểm giao dịch, chỉ ghi chú là chủng loại dị biệt, hoặc không có sẵn trong cấp độ dữ liệu hiện có. Nhưng lần này nó hoàn toàn trống trơn, không có bất kỳ thông tin gì được đưa ra kể cả là thông tin cơ bản về cấp độ của người trước mặt, chỉ báo đúng một câu: Mắt phân tích không đủ cấp độ thăm dò. Điều đó khiến hắn vạn phần cảnh giác.
Nếu nói về phần ngoại hình, tên này có thể nói là khá điển trai, khuôn mặt sáng láng, nước da trắng trẻo như người ngoại quốc. Gương mặt thanh tú không mang vẻ nam tính phương Tây mà khá giống kiểu lãng tử Hàn Quốc, tròng mắt màu nâu sậm, ánh mắt nhìn rất thu hút nữ giới, toàn thân tỏa ra một khí chất ấm áp ôn hòa khiến người tiếp xúc sẽ lập tức phát sinh thiện cảm.
Cơ thể cân đối hoàn mỹ, cao ráo, cơ bắp không vạm vỡ như dân tập thể hình lâu ngày nhưng các bó cơ đều hài hòa, không quá to, không quá nhỏ, đạt tỷ lệ vàng, để có thể duy trì đồng thời sức mạnh và tốc độ.
Người thanh niên này đang mặc một bộ âu phục sạch sẽ, áo sơ mi trắng, quần tây đen còn nai nịt gọn gàng, chiến đấu vừa rồi thậm chí không làm người hắn nhiễm một giọt máu nào. Toàn thân từ trên xuống dưới cực kỳ sạch sẽ. Điều này cũng khá là bất thường.
Đôi cánh của hắn giờ đã thu lại trong cơ thể, chiếc áo phía sau bị rách ra một lỗ, hiện ra hình xăm hình đôi cánh trên lưng khá là tinh xảo, mu bàn tay phải của người thanh niên này cũng có một hình xăm khá kỳ lạ. Nó giống như là hình vẽ một người đang cầm quyền trượng, đứng trong một vùng hào quang. Hình xăm rất tỉ mỉ, chi tiết giống như một bức tranh vẽ truyền thần, toát ra một chút uy thế, nhìn lâu vào thậm chí có thể khiến người thường phát sinh tâm lý thành kính.
“Tôi tên là Micheal, là giáo sĩ của vùng này, mọi người là ai, dự định đi đâu, tôi có thể giúp được gì cho các vị không?” Người thanh niên lên tiếng giới thiệu, âm thanh khá là ấm áp dễ chịu, cũng rất niềm nở hiếu khách.
Đức cũng nhẹ nhàng đáp lời: “Tôi là Đức, chúng tôi chỉ là đi ngang qua thôi, cảm ơn sự hiếu khách của anh”
Gã này bật ngay ra một cái tên Tây làm hắn cũng cảm thấy hơi buồn cười, gương mặt hơi có vẻ Tây hóa nhưng gã này rõ ràng là người Việt. Giáo sĩ tức là chức vụ thuộc về một tôn giáo hoặc giáo phái nào đó, hồi nãy người phụ nữ kia gọi người thanh niên này là “Thiên sứ”, điều đó khiến hắn bận tâm suy nghĩ. “Thiên sứ” không phải là chức danh đứng đầu giáo phải, chức danh đúng phải là Giáo Hoàng, giáo chủ, Người phát ngôn của thần … đại loại vậy, điều này chứng tỏ ít nhất phải có một người trên cấp tên này, có người ngang cấp, thậm chí còn có thể đông hơn nhiều, nếu cứ lấy thực lực gã này mà tính thì cái giáo phái này có thể có thực lực không thể coi thường.
Tuy rằng không biết được chính xác cấp độ của người thanh niên này, nhưng qua chiến đấu vừa nãy hắn cũng có cảm nhận được phần nào, con mèo rừng biến dị hồi nãy là biến dị cấp D, gần tiệm cận nhưng chưa đột phá được cấp C, tên này hạ nó rất nhẹ nhàng chứng tỏ thực lực phải tầm cấp C trở lên, khả năng cao là cấp 2C nhưng có lẽ là chưa đạt đến cấp B. Tuy Đức chưa tiếp cận đến cấp độ này nhưng nếu tên này là cấp B, chiến đấu sẽ kết thúc từ cộng lông chim bắn tới đầu tiên của hắn rồi. Chênh lệch hai cấp độ tiến hóa quả thật là miễu sát.
“Xin hỏi, cô gái này là?” Người thanh niên chỉ qua Hân lên tiếng hỏi
“Cô ấy là bạn gái của tôi” Đức trả lời, giọng nói có vẻ hơi lạnh lại. Từ lúc ban đầu, hắn đã thấy tên này để ý tới Hân hơi nhiều, ánh mắt tuy luôn ấm áp, thân thiện nhưng khi nhìn qua cô thì ẩn chứa một tia dị sắc khiến hắn thấy hơi khó chịu.
“À, xin lỗi, hy vọng anh đừng hiểu nhầm, chỉ là tôi thấy cô ấy rất có tiềm chất để trở thành Thần sử, người phụng sự của Thần” Người thanh niên nhã nhặn lên tiếng giải thích.
“Người có thể trở thành Thần sử có thể tiếp nhận tẩy lễ của Thần linh để trở nên mạnh mẽ hơn có thể lắng nghe được lời phủ dụ của Ngài, bản thân tôi cũng chính là nhận được tẩy lễ mới có thể lột xác được như ngày hôm nay … ” Micheal tiếp tục thao thao bất tuyệt
“Xin lỗi, chúng tôi không có ý định tham gia tẩy lễ gì cả, cảm ơn anh” Đức khách sáo từ chối, như từ chối một gã nhân viên bán hàng đa cấp đang cố gắng chào hàng.
“Ít ra cũng hãy hỏi ý kiến của cô ấy trước đã chứ?” Người thanh niên vẫn không bỏ cuộc quay sang phía Hân.
“Tư chất của cô tuyệt đối là thượng đẳng trong thượng đẳng, nếu tiếp nhận tẩy lễ của Thần cô sẽ còn mạnh mẽ hơn cả tôi nữa, cô sẽ có thể bảo vệ tất cả những người mình yêu quý, và được Thần đón về với Thiên Đường yên vui vĩnh hằng, tránh xa cõi chết chóc này” Những lời này đúng là khó thể lừa được ai, nhưng qua cách diễn đạt của anh ta quả thật là có sức cuốn hút, giọng nói truyền cảm, ánh mắt tràn đầy tin tưởng thậm chí khiến người khác tin là có thật, gã này nếu ngày xưa mà không đi làm Sale thì cũng thật là uổng phí.
Hân lạnh nhạt đáp lời: “Xin lỗi, tôi không muốn trở thành Thần sử gì đó cả”
“Thật là đáng tiếc” Người thanh niên thở dài một tiếng, chưa kịp nói gì tiếp thì người phụ nữ phía sau đã tiếp lời, giọng nói rất là chói tai:
“Các ngươi thật là không biết tốt xấu, trở thành Thần sử là vinh dự, biết bao nhiêu người muốn mà còn không được, đúng thật là …”
Người thanh niên khoát tay ngăn lại, nở một nụ cười, giọng nói ôn hòa lễ độ: “Không sao cả, xin các vị thứ lỗi cho sự đường đột của tôi”
“Giáo đường ở ngay phía trước, các vị có thể đến tá túc tại đó qua đêm nay, ở bên ngoài này thực sự rất nguy hiểm” Micheal lên tiếng nói
“Tôi nghĩ chúng tôi ở lại đây sẽ tiện hơn, cảm ơn thịnh tình của anh” Đức cũng rất khách khí từ chối. So với nguy hiểm phía bên ngoài, đi cùng tên này vào trong cái giáo đường đó hắn còn có cảm giác nguy cơ hơn nhiều. Tuy tên này luôn tỏ ra rất hòa ái, nhã nhặn, nhưng hắn luôn có cảm giác không đúng lắm. Người tốt trong tận thế này còn thì vẫn còn đấy, nhưng tốt đến thế này thì thật sự là bất thường rồi.
Người thanh niên thấy vậy cũng không chèo kéo gì thêm, rất là hòa hảo gật đầu chào mọi người rồi quay đầu lại dẫn hai mẹ con kia về phía giáo đường. Khi đi ngang qua xác con mèo rừng biến dị, anh ta giơ tay phải ra hướng về phía nó, miệng lẩm nhẩm một thứ ngôn ngữ kỳ lạ, dần dần trên tay anh ta tỏa ra một luồng hào quang màu sáng trắng hướng về phía xác con vật bao bọc lấy, ánh sáng lóa ra rồi chợt tắt.
Đức nheo mắt nhìn kỹ, xác con mèo rừng biến dị đã hoàn toàn biến mất đâu không thấy. Người thanh niên làm động tác đó xong thì tiếp tục cất bước về phía trước, người phụ nữ và đứa trẻ kia thấy vậy thì cũng không có lấy gì làm lạ, giống như đã chứng kiến cảnh này rất nhiều lần rồi, tiếp tục theo sau lưng anh ta bước đi.
Đức kín đáo ném xuống mặt đất một thứ, đó là một con nhện thu hoạch, nhưng không giống loại trước đây mà có vẻ cao cấp hơn nhiều, vỏ bọc màu bạch kim sáng loáng nhấp nháy một hai cái rồi chợt đổi màu giống như màu của mặt đất khiến người khác cực kỳ khó phân biệt, nó chầm chậm lăn theo hướng người thanh niên kia vừa đi khỏi.
Đây là nhện thu hoạch phiên bản cải tiến, có thêm chức năng ngụy trang, vỏ bọc hợp kim cực kỳ cứng chắc có thể chịu lực và chịu nhiệt rất lớn, hơn nữa có thể hoạt động cả trong tình trạng bị nhiễu sóng điện từ, khả năng truyền dẫn tín hiệu cũng xa hơn trước rất nhiều, đương nhiên giá cả cũng đắt đỏ hơn, 500 điểm giao dịch.
Đức ra hiệu cho mọi người quay trở lại tiếp tục dùng nốt bữa tối và tiến vào nghỉ ngơi. Hắn không ngủ mà nhập định tiến vào tu luyện. Huyết Tu la được gọi ra tiềm nhập vào bóng tối tiến hành cảnh giới, Phong lang cũng được Toàn gọi trở lại, nghỉ ngơi ở phía sau và phụ trợ Huyết Tu La cảnh giác xung quanh.
Người thanh niên kia sau khi đưa hai mẹ con về một dãy nhà phía sau thì trở lại giáo đường.
Ở đó lúc này có hai người, người đàn ông trung niên đang quỳ dưới mặt đất, hai tay giơ ra hai bên, lòng bàn tay hướng lên cúi đầu nhắm mắt, trong miệng lẩm nhẩm tụng niệm một thứ ngôn ngữ kỳ lạ. Cô gái Thánh nữ im lặng, đứng ngay ngắn bên cạnh.
“Thế nào rồi?” Nghe tiếng bước chân phía sau, ông ta thở ra một hơi, ngừng tụng niệm, chậm rãi đứng dậy, không quay đầu lại, lên tiếng hỏi
Người thanh niên đặt một bàn tay chéo qua trước ngực, cúi đầu lên tiếng: “Trong đám người đó có một cô gái có thể chất mà Ngài nhắc đến thưa Giáo Hoàng”
“Cuối cùng thì ….” Người đàn ông ánh mắt lóe lên tinh quang, lên tiếng, giọng nói đầy hưng phấn.
………………………………….
Credit chương hôm nay dành để lảm nhảm về một cuộc nói chuyện trên mạng mà mình gặp được, cũng có liên quan đến lịch sử một chút, liên quan đến kinh tế một chút.
(Không liên quan gì đến nội dung truyện đâu, chỉ là đôi dòng tâm sự thôi, các bạn nào không muốn đọc thì làm ơn vui lòng bỏ qua nhé)
Đại khái là lúc mình xem một clip trên youtube. Có một anh du học sinh nước ngoài, nói chuyện về lịch sử Việt Nam giai đoạn cận đại, phải công nhận là kiến thức của ảnh cực kỳ uyên bác, nói nghe thích cực kỳ.
Xong thì đột nhiên có một thằng trẩu nhảy vô, cãi về thời chiến tranh Việt Nam hồi đó, cái này hơi liên quan đến chính trị một chút nên mình xin phép skip. Ảnh nói một hồi, đưa ra dẫn chứng đàng hoàng xong thì thằng trẩu cứng họng, không trả lời được, quay sang phán: “Những thằng cắm đầu học về lịch sử như tụi mày toàn là lũ thất bại, cứ ăn mày vô quá khứ, biết được mấy thứ vớ vẩn đó thì có tác dụng gì, giỏi thì phải học những thứ hiện đại để còn áp dụng vào cuộc sống bla bla các kiểu” (Nói đại khái thôi nhé, chứ nguyên văn thì còn nhiều từ mô tả bộ phận sinh dục học con người nữa kia)
Nghe xong đến đây thì cả mình cũng cảm thấy bực bội. Nói thật thì mình không phải là một người giỏi gì về lịch sử đâu, đôi khi hỏi một số câu cơ bản mình còn nắm không vững, chẳng qua là có những thứ thấy hay thì mình tìm hiểu thế thôi. Anh đó mới đúng là người rành sử thật sự.
Thực tế thì mình cũng biết có nhiều người cho rằng, lịch sử là một môn học vô dụng chả giúp ích được gì trong thực tế, thằng đó tuy trẩu nhưng thực ra về cái này thì mình thấy có nhiều người đồng tình với nó.
Cá nhân mình thì lại không nghĩ như thế. Không nói đến việc là uống nước nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây gì gì đó, mà chỉ nói về lợi ích thực tế, thì lịch sử cũng giúp ích được rất nhiều trong góc độ của một quốc gia.
Cái đầu tiên phải nói đến là, học về lịch sử giúp người ta xây dựng được lòng tự hào dân tộc. Lòng tự hào dân tộc có quan trọng không, mình cho rằng nó cực kỳ quan trọng, những quốc gia nào có lòng tự hào dân tộc sẽ rất khó bị đánh bại.
Mình sẽ nêu ra một ví dụ ở thời gian gần đây cho các bạn thấy.
Vào giai đoạn mở đầu thập niên 90, Hàn quốc và Thái Lan cho phép nền kinh tế trong nước mở cửa tham gia hội nhập quốc tế, tự do hóa mậu dịch, thả lỏng trong chính sách tiền tệ và tự do hóa tài chính, tỷ giá (Theo lộ trình WTO thì sắp tới Việt Nam chúng ta cũng phải thực hiện những cái này). Đây là tín hiệu tốt nhưng đồng thời nó cũng mở ra những thách thức mới đó là nguy cơ bị tấn công tiền tệ. (Chắc khỏi giải thích chiến tranh tiền tệ là gì đi ha, nói chắc phải mất nguyên trang A4 đó)
Các nhà tài phiệt tài chính nhắm được, các quốc gia mới nổi Hàn Quốc, Thái Lan này không có đủ kinh nghiệm quản lý kinh tế thị trường, quản lý tài chính, cũng như không đủ dự trữ ngoại hối nên đồng loạt mở ra cuộc tấn công đầu cơ ồ ạt vào thị trường tài chính của hai nước đó.
Kết quả là, cả hai quốc gia đều không chống đỡ nổi, cả Thái Lan và Hàn Quốc đều bại trận trước sự tấn công ồ ạt của các nhà tài phiệt tài chính, dẫn đến khủng hoảng tài chính Châu á năm 1997 khởi nguồn từ Thái Lan rồi lan tràn qua các nước khác.
Cả hai chính phủ hai nước Thái Lan và Hàn Quốc đều thua, nhưng Thái Lan thất bại toàn diện dẫn tới một cuộc khủng hoảng kéo dài, còn ở Hàn Quốc, các bạn biết chuyện gì xảy ra không.
Chính phủ Hàn Quốc lúc đó cũng đang đứng trước khả năng vỡ nợ và suy thoái tài chính, các doanh nghiệp trọng điểm trong nước có nguy cơ bị nước ngoài thôn tính, hệ thống tài chính ngân hàng cũng lâm vào tê liệt, tình hình có thể nói là cực kỳ nguy ngập.
Chính phủ Hàn quốc lúc đó quyết định công khai tin tức này, chính thức xin lỗi nhân dân cả nước, đồng thời kêu gọi người dân hãy đưa tay cứu lấy đất nước trong cảnh khốn cùng.
Người dân Hàn quốc lúc đó đã đồng lòng đứng lên, quyên góp vàng cho quốc gia để giúp giải quyết nguy cơ trước mắt, số vàng thu được rất lớn, giúp chính phủ Hàn quốc trụ vững trước cuộc tấn công tiền tệ, giải quyết được thâm hụt và trả nợ ngắn hạn nước ngoài, bảo trụ lại hầu hết các doanh nghiệp trọng điểm trong nước, làm tiền đề sau này bước vào một bước tiến nhảy vọt trong phát triển kinh tế.
Điều này làm bất ngờ tất cả những nhà tài phiệt, các định chế tài chính tham gia vào cuộc tấn công tiền tệ này, đây là điều chưa từng có tiền lệ trong lịch sử tài chính thế giới, đạp đổ nhận thức của tất cả những nhà phân tích tài chính sừng sỏ trong tất cả các cuộc tấn công tiền tệ trước đây. Nó khiến các quốc gia khác đều phải dè chừng khi muốn tấn công vào đất nước này một lần nữa.
Điều thần kỳ giúp Hàn quốc làm được điều đó chính là lòng tự hào dân tộc, thứ được trui rèn qua giáo dục mà một phần lớn đến từ lịch sử của đất nước, lòng tự hào chung của họ. Đây chính là điều mà nói thẳng ra, Việt Nam chúng ta ngày nay đang kém họ rất xa.
Sắp tới theo lộ trình cam kết WTO, chúng ta cũng sẽ phải bước lên con đường mà Hàn Quốc và Thái Lan đã từng gặp phải. Kinh tế thị trường tự do là một thứ mà nói thẳng ra, theo quan điểm cá nhân của mình là Việt Nam chúng ta hiện chưa đủ tầm, chưa đủ kinh nghiệm, cũng như khả năng tài chính để có thể chơi với những ông lớn trên thế giới.
Câu hỏi đặt ra là: Chúng ta liệu có thể làm được điều thần kỳ như Hàn Quốc đã làm, sẽ đặt chân tiến vào một bước phát triển mới, hay là sẽ vỡ vụn tan nát trước áp lực mà nó mang lại đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.