Harry Potter: The Girl Who Lived

Chương 34: Những đứa con của James




Một kế hoạch hãm hại hoàn hảo.
Laura bất động đứng dưới mặt đất nhìn cuộc rượt đuổi kịch liệt trên không trung. Cô thấy khuôn mặt lo lắng và miễn cưỡng của Draco, cô nghe thấy tiếng đe dọa của Harry, cô nghe thấy tiếng cổ vũ hưng phấn của Gryffindor.
Nhưng, cô cũng nhìn thấy nụ cười đắc thắng của Slytherin, và cũng cảm nhận được sự kiêu ngạo đến lạnh lẽo hiện lên qua đôi mắt xám nhạt trên kia.
Lần này, mọi chuyện đã đi quá xa rồi. 
“Mày khao khát thứ xấu xí này đến thế à? Vậy tao cho mày, cố mà bắt được nó đi.” Draco nở nụ cười tàn nhẫn, đồng thời quăng mạnh trái cầu xuống mặt đất. Quả cầu như được tẩm lên thứ bùa phép ma mị, trong phút chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào để say sưa ngắm nhìn nó. 
Harry nắm chặt cán chổi, lao xuống theo quả cầu như một con diều hâu mạnh mẽ. Và Laura, nhảy lên chiếc chổi bay, cô nàng đè thấp người, bay sát trên mặt cỏ xanh rờn một cách không tưởng. Đôi mắt đen láy khóa chặt vào Quả cầu Gợi Nhớ chậm rãi đổi màu, giống như khi pha chế nồi ma dược đục ngầu thành hương vị xanh lục tội lỗi.  
Tiếng gió gào thét qua tai Laura, những ngọn cỏ mềm mại sượt qua làm trầy xước đầu gối trắng nõn đang co lại. Cả cơ thể cô nóng rực lên, tim đập mãnh liệt và bàn tay thì run rẩy bám lên cán chổi. Đó không phải là sợ hãi, là cực hạn phấn khích. Có một con quái vật nào đó trong tâm trí đang gào thét, đang thúc giục: Nhanh hơn, nhanh hơn nữa, vượt qua hắn – đối thủ xứng tầm, đoạt lấy thứ đang rơi ấy! Hãy chiếm lấy VINH QUANG và THẮNG LỢI!!!
Mọi thứ diễn ra rất nhanh, nhưng đối với hai con dã thú đắm chìm trong sức mạnh tuyệt đối đến kỳ lạ đang tranh đấu với nhau, tất cả chỉ như một thước phim cũ kỹ quay chậm. Không có bất kỳ tạp âm hay hình ảnh thừa thãi nào lọt vào đầu họ, chỉ có họ, trái cầu, thắng và thua.
Khoảng cách từ vị trí của hai người đến gần quả cầu Gợi Nhớ ngày càng thu hẹp, và chiếc chổi bay cũ kĩ của Hogwarts y hệt con lừa gia đang khó nhọc lao đi. Trong giây lát, tà áo màu đỏ tía loáng thoáng xuất hiện trong ý thức của Laura, đó là một cậu nhóc với mái tóc đen nhánh rối bù một cách ngang ngược, đôi mắt màu nâu lục nhạt lấp lánh đến càn rỡ. 
Đó chắc chắn là một tên điên khùng hoặc vô cùng ngu ngốc, cô nghĩ. Bởi, khi cậu ta nở nụ cười đắc thắng cũng đồng thời là lúc vươn tay về phía trước, nhảy khỏi điểm tựa duy nhất của bản thân – cán chổi, chỉ để bắt lấy trái Snitch màu vàng nhỏ bé. Giây tiếp theo, cảm giác lành lạnh của thủy tinh lan tỏa trong bàn tay của Laura. Trái Gợi Nhớ nằm trong tay cô, an phận hơn bao giờ hết.
***
Khi ý thức của Laura trở nên tỉnh táo, cô đã nằm ở trong bệnh xá Hogwarts. Vật hình tròn bị yểm bùa chú tỏa ra ánh sáng dìu dịu đủ để cho cô nàng quan sát mọi thứ xung quanh. Những chiếc giường với drap màu trắng, rèm nhung phân cách mỏng manh, mùi ma dược và thuốc sát trùng quyện vào nhau lảng vảng trong phòng, trái cầu Gợi Nhớ đặt ngay ngắn trên bàn gỗ bên cạnh và một chân bị bó bột bằng thạch cao của bản thân treo lủng lẳng.
Cô tùy tiện với lấy trái cầu trên bàn vuốt ve, lắng nghe âm thanh xung quanh nơi này. Im lặng. Hiện tại đã quá nửa đêm, song cô nàng vẫn không thể tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ như bình thường.
Cảm giác thực sự rất khó chịu, bệnh xá quá sáng, thiếu đi màu sắc xanh bạc lờ mờ phản ra từ lò sưởi và những chiếc đèn lồng bạc hết sức lộng lẫy rũ xuống từ trần nhà; quá quang đãng, thiếu mùi vị ẩm ướt; nơi này quá tĩnh lặng, không có tiếng nước hồ vỗ nhẹ vào cửa sổ những buổi đêm…
Laura có thể lờ mờ đoán ra mình hành động y hệt ảo ảnh của James, cảm giác còn khó tin hơn so với việc cô quơ đũa phép và nhấc bổng một chiếc xe tải. 
Harry vẫn ổn, linh hồn cậu ta chân chính thuộc về thế giới này, cho nên cậu không quá yếu đuối đến mức bị chính bản năng của mình chi phối. Thay vì liều mạng nhảy khỏi cán chổi tranh đua, cậu ta đã kịp kéo ngay cán chổi lại và đạp xuống sân cỏ một cách ngỡ ngàng.
Cô nàng lắc lắc chân bị cố định trên cao vài lần khiến tiếng động “sột…soạt” vang lên. Đái khái là chân cô vẫn ổn, chỉ là khi dịch chuyển hơi nhức một chút, Laura thở phào nhẹ nhõm. 
“Snape? Bạn…bạn tỉnh rồi à?” Neville vém chiếc rèm trắng ngập ngừng hỏi, chắc hẳn là tiếng động thừa thãi mà cô tạo ra đã làm cậu ta chú ý. Cậu di chuyển ánh mắt của mình tới trái cầu trong veo, và dừng lại ở đó một lúc lâu cho đến khi lảng tránh nó. 
“Bạn có thể trả lại cho mình thứ đó được không?” Neville Longbottom nói bằng một giọng buồn rười rượi.
“Ừ, được thôi.”
“Đó là món quà từ bà tớ!! Cho dù cậu có ngăn cản thì tớ cũng… Hả?” Giống như một con thú xù lông ra bảo vệ con của nó, Longbottom lấy hết tất cả dũng khí mà cậu ta có thể tích góp được để hét lên và kết thúc trong cơn sốc. Cậu không thể ngờ rằng, khi mà mới đây thôi, cô bé ấy còn hành động điên rồ đến mức như vậy chỉ để bắt lấy món đồ của cậu, và hiện tại thì đưa trả nó lại một cách dễ dàng.
Có thể vì hành động liều mạng quá mức tưởng tượng để đoạt lấy quả cầu Gợi nhớ mà cô vừa trình diễn trước mặt hàng chục khán giả làm cho mọi người không ai dám tách trái cầu ra quá xa khỏi vị trí của cô, dù Neville mới là chủ nhân của nó. Đáng tiếc với trái cầu không có một chút mạo hiểm hiện tại, một xíu hưng phấn và chiếm đoạt trong cô cũng không dậy nổi.
“Tớ nói rằng tớ sẽ trả lại nó cho cậu, nhưng như cậu thấy đấy, tớ không thể lại gần một cách lịch sự để đưa cho cậu được.”
“Thật sao?” Cậu ta thận trọng lại gần Laura, và khi quả cầu nằm chắc chắn trong tay mình, Longbottom lập tức giựt lấy và lao vào trong chăn như thế cô nàng là Medusa với mái tóc là hàng chục con rắn. 
Laura nghe thấy tiếng thở phào rất nhỏ phát ra từ giường bệnh bên cạnh, Neville nâng niu trái cầu trên đôi bàn tay đang run rẩy và đôi mắt thì lấp lánh niềm hạnh phúc “May quá, nó chưa bị nứt.” 
Sự việc lần này cho dù quá trình khác biệt nhưng kết cục vẫn trước sau như một. Neville lấy lại được đồ, Harry không hao tổn một cọng lông rời đi, cả Gryffindor và Slytherin cũng không bị trừ điểm. Giáo sư Mcgonagall và giáo sư Snape hoàn toàn không “phát hiện” bất cứ điều gì bất thường thông qua cửa sổ văn phòng làm việc của mình, còn đối với bà Rolanda Hooch, lần đầu tiên nhóm sư tử và rắn đồng thanh khẳng định trò Snape cũng mất khống chế như trò Longbottom.
Mọi người cùng hạnh phúc, còn Laura khó khăn chợp mắt với một chân bị chăm sóc thái quá. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.